Môi lấp bấp mãi chẳng nói nên lời... cổ họng khô khốc... nhìn sang Diệu Tuyết cầu cứu... Diệu Tuyết lắc đầu... muốn cô có chết cũng không được thừa nhận.."Bà đang hỏi cháu... cháu có nghe không?... mau trả lời bà... tại sao cháu lại gọi Trương Cảnh là ba...?... Nói..."
Quách Danh tức giận quát lớn... không cho Tống Như đường lui...
Hai tay Tống Như nắm chặt váy run rẫy... cố gắng tìm lại tiếng nói của bản thân.."Bà nội... bà nghe lầm rồi... cháu... không có gọi ông ta là ba... cháu...""Cháu đừng ngụy miệng, rõ ràng ta nghe được như vậy..."
Quách Danh cực kì căm phẫn..."Đúng... đúng rồi... vì... vì ông ta sắp tới cũng xem là ba chồng của cháu... nên cháu...."
Tống Linh quýnh quáng trả lời lung tung... nhưng làm sao qua được ánh mắt sắc bén của Quách Danh... Bà đường là nữ doanh nhân lăn lộn ngoài xã hội thay chồng gánh vác cả nhà họ Tống.. cơ mà..."Đủ rồi... ba chồng sao?... chỉ như vậy mà cháu đuổi theo.. khóc lóc đến thương tâm như thế... được cháu không nói... vậy để ta hỏi mẹ cháu... Diệu Tuyết"
Nghe mẹ chồng gọi tên mình mà trái tim Diệu Tuyết như nhảy ra ngoài..."Mẹ... con... thật không biết... con....""Bà không biết... nhưng mà tôi biết"
Hàn Thiên sau khi dàn xếp mọi chuyện...
điềm nhiên tiến xuống chỗ Tống Linh đang đứng... đánh gãy lời bà ta..."Cậu... cậu... đang ăn nói bậy bạ gì vậy?"
Hàn Thiên cười nhạt, chẳng buồn nhìn bà ta... quay sang cô vợ nhỏ vẫn đang chăm chú nhìn anh... nắm chặt bàn tay mềm mại vẫn còn lạnh... Hành động này của anh khiến ba người phụ nữ còn lại và quan khách ngạc nhiên không thôi, một trận ồn ào lại nổi lên... Trương Hải thì nhếch môi cười hài lòng.. cuối cùng vai diễn anh cũng đã kết thúc...
Tống Như lảo đảo nhìn hành động thân mật của hai người may mà tay cô chống kịp lên chiếc bàn bên cạnh....
Bill đi nhanh đến, đưa micro cho Hàn Thiên... Tống Linh ngơ ngác bị anh kéo vào lòng... ôm chặt trong ngực... đôi mắt to tròn hình như vẫn còn giận dỗi.. yêu không tả xiết... Ánh mắt sắc bén quét qua một lượt... rồi đưa micro lên..."Hôm nay khiến các vị phiền lòng vì chuyện nội bộ của chúng tôi... Thật tình xin lỗi mọi người rất nhiều..."
Quách Danh im lặng trực chờ Hàn Thiên sẽ nói tiếp gì... thân già của bà bị bọn họ quay cho đến choáng váng đầu óc....
Tiếng nói trầm thấp lại vang lên.."Nhân tiện đây tôi cũng xin thông báo đến các vị có mặt tại nơi đây, một chuyện... Vừa rồi nếu cảnh sát không đến phá hủy buổi đính hôn.. thì tôi nghĩ buổi lễ đính hôn cũng sẽ không thực hiện được... Vì tôi là người đã có vợ..."
Không thể ồn ào hơn.... Báo chí thay nhau chen lấn chụp hình... Cũng may Bill đã huy động thêm vệ sĩ... bảo vệ bọn họ trong vòng vây... Tống Như cảm giác như có vật gì nặng nề vừa đập vào đầu mình... Hàn Thiên chẳng buồn quan tâm... anh không tiếc quăng thêm ngòi nổ..."Chẳng hiểu sao Trương Cảnh lại cố làm sai luật pháp... ép người đàn ông có vợ đính hôn với người khác... Nhưng tôi có thể thông cảm với ông ấy.. vì đến khi vô tù ông ấy cũng không hề biết mình làm sai... Chỉ là..."
Giọng nói cợt nhã... châm biếm thể hiện rõ nỗi hận thấu xương... mọi người có mặt ở đây nếu đút kết lại câu chuyện từ khi Trình Viện xuất hiện có phần sẽ hiểu ra mọi chuyện... Hàn Thiên ngừng vài giây nhìn sang người con gái trong lòng.. ánh mắt trở nên ôn nhu lời nói tràn đầy yêu thương sâu sắc.."Chỉ là tôi thấy mình có lỗi với cô ấy... Vì tôi và mẹ tôi mà cô ấy đã hi sinh quá nhiều... Tôi đã khiến cho vợ tôi phả1i chịu bao là ủy khuất, đau lòng.... Xin lỗi em... Tiểu Linh... Đã khiến em lo lắng..."
Anh còn nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn sâu... lời nói không cần dông dài... hoa mỹ.. chỉ một hành động đơn giản... đã làm mọi người hiểu được tình yêu sâu đậm của hai người họ... Tống Linh nhắm mắt... vùi mặt vào ngực anh.. dòng lệ ấm.. lặng lẽ rơi trên gò má trắng mịn...
Hàn ngàn câu hỏi được phóng viên đưa ra... Nào là
"Vậy mối quan hệ của Tống Linh và Trương Hải là gì?", Hai người kết hôn khi nào?" v.v.....
Hàn Thiên từ xưa giờ luôn sống và làm theo ý mình... Anh chưa bao giờ để những lời đồn đại vào tai.. Nhưng vì sự việc lần này có liên quan đến vợ anh...
Anh đã từng nói chỉ cần dẹp trừ Trương Cảnh.. anh sẽ công bố với thế giới này.. Tống Linh chính là vợ của Hàn Thiên.. Là người phụ nữ mà anh yêu nhất... Tình yêu của họ chỉ cần hai người biết... Nhưng danh phận của cô phải để cả thế giới cùng biết... Cô là của anh.. là cô vợ nhỏ của anh... chứ không phải là của một ai....
Tống Linh giờ phút này cũng không quan tâm, ánh đèn chớp tắt vào mình... Phóng viên nhốn nhào ồn áo... ngoan ngoãn dựa vào bờ ngực dày rộng để anh ôm...
Sóng gió đã qua... bình yên đã đến... Cô thật sự mãn nguyện lắm rồi..."Có ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không... Hàn Thiên cậu vừa nói cậu biết chuyện gì... Còn chuyện cậu và Tiểu Linh là như thế nào... tôi muốn biết.. tất cả.."
Quách Danh thật sự chịu hết nổi rồi... bà tiến lại hai người đang ôm nhau thắm thiết.. Hàn Thiên bình tĩnh.. nhìn bà..."Bà nội.. chúng ta có thể lên phòng tổng thống nói chuyện được không... Chuyện nội bộ để người ngoài biết chẳng tốt đẹp gì"
Nghe tiếng bà nội từ miệng Hàn Thiên...
Quách Danh cảm thấy không quen tai... lại không được tự nhiên cho lắm, nhưng suy nghĩ thấy anh nói đúng nên miễn cưỡng gật đầu... Ngày đính hôn của em gái nhưng chú rể lại tuyên bố đã kết hôn với chị gái còn thể hiện tình yêu sâu nặng trước mặt mọi người... đã khiến bà đủ mất mặt... chuyện phía sau linh cảm cho bà biết được, cũng chẳng tốt đẹp gì...
Quách Danh xoay người rời đi... nối tiếp là Hàn Thiên và Tống Linh... hai mẹ con Diệu Tuyết và Tống Như mặt cắt không còn chút máu cũng không thoát khỏi bị Bill đưa đi cùng...
Trương Hải nhún nhún vai... buổi tiệc xem như đã hạ màn anh còn phải về với bảo bối của anh... không rãnh mà đi cùng bọn họ...
***************
Trong căn phòng tổng thống sang trọng....
Quách Danh ngồi dựa thân hình như sắp không chống đỡ nổi nữa vào ghế... Ánh mắt đau đớn.... bàn tay già nua run rẫy... nắm chặt vào nhau...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!