Chương 16: Dỗ ngọt

Tống Linh đưa bàn tay vào nước xối rửa... cho vết phỏng không bị đỏ...

Bên tai nghe từng tiếng của giày cao gót... Tống Linh quay đầu lại, đã thấy Tống Như đứng ngay cửa nhà vệ sinh nữ nhìn cô... Không còn vẻ chật vật.. thê thảm như lúc vừa rồi... lấy lại vẻ quyến rũ... xinh đẹp như ngày thường... chỉ là ánh mắt lóe lên tia hận ý nồng đậm không hề che giấu... Tống Linh dễ dàng nhận ra..."Vừa rồi em không sao chứ?"

Tống Linh thoải mái ân cần hỏi thăm..."Đừng đóng kịch với tôi... Không có bà nội hay Hàn Thiên ở đây... chị đừng tỏ ra là thiên thần... Sao? thấy tôi chật vật... bị anh ta đối xử tàn nhẫn như vậy... chị hả hê lắm phải không?"

Tống Linh chớp chớp mắt... đấy... đây mới là đứa em gái của cô... Nụ cười vẫn hằng trên môi..."Nếu nói về diễn kịch chị vẫn thua em và mẹ... Còn chuyện của em và Hàn Tổng không liên quan đến chị... bây giờ chị là người đã kết hôn, em nên cẩn thận trong lời nói"

Tống Như nhíu mày xem cảm xúc thật sự của Tống Linh... nhưng nhìn mặt cô vẫn bình thản... bộ dáng tự nhiên cho tay vào hong khô... Càng thêm tức giận.."Tôi mặc kệ trong lòng chị nghĩ gì... Cả đời này Hàn Thiên chỉ có thể là của tôi... chị nhớ đó.."

Nói rồi... nện guốc xuống sàn nhà rời đi... Tống Linh mím môi.. nhìn bàn tay đỏ ửng của mình... bây giờ cô mới cảm thấy đau nhói....

***************

Tống Linh xin nghỉ làm buổi chiều... Khi cô vừa mở cửa phòng đã nghe tiếng xe ngừng trong sân... chân như đổ chì... Tống Linh không mở cửa bước vào chỉ đứng đó.. đến khi nghe tiếng bước chân vội vã.. kế tiếp là một vòng tay ôm cô từ phía sau... Hơi thở người đàn ông phả vào mặt mình....."Xin lỗi.. em... bảo bối"

Tống Linh mím môi im lặng... cô không giận vì đau... hay vì bị Tống Như đả kích... mà là anh để Tống Như hôn anh... Không cần vô tình hay cố ý.... nhưng cô rất khó chịu..."Đừng đụng vào em.. bẩn chết đi được"

Hàn Thiên vừa đau lòng vừa buồn cười... xoay người cô lại... trán kề trán..."Anh đã tắm rửa sạch sẽ... bộ quần áo đó cũng đã vứt vào sọt rác luôn rồi..."

Đúng là bộ quần áo này không phải bộ quần áo lúc sáng... nhưng lòng cô vẫn không dễ chịu được chút nào.. Bàn tay nhỏ nhắn đẩy anh ra.. giận dỗi bước vào phòng... nhưng không ngờ lại đụng phải vết bỏng...

Tống Linh đau đớn hô nhỏ... đau đến mức mắt đỏ lên...

-Để anh xem

Khi thấy cô muốn rút tay về... Hàn Thiên quát nhẹ.. nhìn mu bàn tay đỏ đến cổ tay.. lòng anh siết lại...

Bế cô lên... nhanh chóng vào phòng đặt Tống Linh lên giường... Anh xoay người ra khỏi phòng rồi một lúc sau trở lại trên tay là một hộp y tế..."Ngoan.. cởi áo khoác ra... để anh bôi thuốc"

Tống Linh im lặng nhưng vẫn không từ chối để anh giúp cô cởi áo khoác... Đặt áo khoác sang một bên... cầm bàn tay nhỏ bị phỏng...

Hàn Thiên rửa qua sạch sẽ... rồi nhẹ nhàng thoa thuốc... khi thấy chân mày Tống Linh nhíu lại.. anh lại ngừng động tác... đưa lên miệng thổi thổi cho vết bỏng đỡ rát... rồi quan sát chân mày cô thả lỏng.. anh mới tiếp tục thoa... Mỗi động tác... cử chỉ... điều nhẹ nhàng như nâng niu bảo vật trong tay sợ chỉ cần mạnh tay sẽ vỡ nát....

Tống Linh còn đâu lòng nào mà giận hờn...

cô luôn tin tưởng anh tuyệt đối.. chỉ là tính chiếm hữu cô rất cao.. nên khi bất kì người phụ nữ nào chạm vào anh.. cô cũng điều không thích...

-Còn đau không em?

Sau khi thu dọn mọi thứ... Hàn Thiên trèo lên giường... Ôm cô vợ nhỏ mặt mài vẫn còn bí xị vào lòng... muốn hôn lên đôi môi đỏ đang phụng phịu giận dỗi... Ai ngờ Tống Linh nghiêng mặt tránh đi..."Anh.. không có để cô ta hôn trúng môi"

Vẻ mặt lạnh lùng hằng ngày... giờ phút này ôn nhu đến khó tả... chỉ mong làm sao tìm cách dỗ dành cô vợ nhỏ...

Tống Linh ngẩng mặt... mắt to hung dữ nhìn Hàn Thiên.."Anh tiếc nuối lắm phải không?"

Hàn Thiên bật cười lợi dụng sơ hở hôn chụt vào môi cô.."Nhóc con... em biết tội vu khống sẽ vị xử phạt ra sao không hửm"

Vừa nói còn mút mạnh vào môi cô mấy cái....

Tống Linh xoay mặt chẳng thèm nhìn anh... Hàn Thiên thở dài.. siết chặt vòng tay...."Đừng giận nữa... anh cũng không ngờ cô ta hôm nay lại to gan đến vậy... Lúc nhìn tay em bị phỏng đến đỏ ửng anh rất muốn bóp chết cô ta... Nếu không vì em vì mẹ... anh sẽ không nhẫn nhịn nổi.. Xin lỗi em.. vì để em chịu nhiều thiệt thòi"

Đầu anh vùi vào hõm vai cô... thầm thì từng tiếng lòng...

Cơn giận đã không thấy tâm hơi... ngược lại cảm thấy ái nái.. vì mình trẻ con, giận hờn vô cớ..."Em không có giận anh"

Khuôn mặt nhỏ nhắn đau lòng...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!