-" Mẹ "
-" Bà nội "
Quách Danh ngẩng đầu... nhìn hai người đang bước vào phòng... Bà gật đầu nhẹ...
-" Hai đứa ngồi đi "
Tự mình cũng đứng dậy..... đến sopha ngồi xuống....
-" Mẹ... mẹ uống nước "
Diệu Tuyết gót ly nước, mời Quách Danh...
-" Bà nội... sao bà không để chị về nhà gặp mặt.. mà phải hẹn ở công ty ạ"
Tống Như khó hiểu thắc mắc
-" Không phải nội muốn... mà là Tiểu Linh nó muốn như vậy "
-" Sao ạ... chị ấy muốn thế nào nội chiều thế ấy à... Bây giờ nghĩ có Trương Hải là một bước bay lên làm phượng hoàng hay sao?"
Tống Như vì sự đố kỵ của mình mà không giữ ý lời nói... Nét mặt Quách Danh sa sầm...
-" Con im đi... hỗn xược... ai cho con nói về chị con như vậy... Nếu con không quản được cái miệng và tính khí của mình... thì đi về ngay lập tức... đừng ngồi đây một hồi gây họa cho ta "
-" Mẹ... mẹ... đừng giận... Tiểu Như xin lỗi bà nội nhanh lên "
Mắt thấy mẹ chồng nỗi giận... Diệu Tuyết quay sang trách mắng con gái... Tống Như mím môi không phục... bây giả cả bà nội vì danh tiếng của Trương Hải mà phải nhúng nhường chị ta... cô nói có gì sai chứ.... Nhưng thấy mẹ mình đang nhìn cảnh cáo... Tống Như không cam lòng cuối đầu...
-" Cháu xin lỗi... bà nội đừng giận..."
Quách Danh cau mày rất muốn giáo huấn đứa cháu gái này thêm một trận.. nhưng chưa kịp nói đã thấy thư ký gõ cửa đi vào phía sau còn có Trương Hải và Tống Linh...
-" Chủ tịch... Trương luật sư và Tống tiểu thư đã đến "
Trương Hải một thân đồ vest sang trọng ôm eo Tống Linh bước vào... Ba người phụ nữ trong phòng điều im lặng... quan sát hai người bước vào... mọi sự chú ý điều đổ dồn vào Tống Linh...
Bỗng mắt Quách Danh cay cay... cháu gái của bà đứng đó nhìn bà mỉm cười, ba năm... đã ba năm trôi qua... Thì ra thời gian trôi qua nhanh đến thế... ngần ấy thời gian bà mới gặp lại cháu gái của mình... Con bé bây giờ lại xinh đẹp như vậy... đôi mắt và sóng mũi y hệt con trai bà... Giờ nhìn cô đứng trước mắt bà mới thấy ba năm qua bà thật vô tình và nhẫn tâm ra sao...
Thì ra... quyền lực và thời gian ngày càng khiến con người trở nên vô tâm... Diệu Tuyết là người rất giỏi che giấu cảm xúc... nhưng lúc này đây bà không khỏi thản thốt... ba năm đưa Tống Linh sang London chỉ cho người quan sát sợ cô trốn về nước... ngoài ra bà chưa một lần ghé thăm... vì Trương Cảnh không cho bà sang đấy... Mỗi lần bà nói dối mẹ chồng sang thăm Tống Linh là điều dọn đến nhà Trương Cảnh để sống... Dù mỗi tháng bà điều nhận được hình của Tống Linh.. như hình ảnh đến trường... rồi tốt nghiệp còn đi làm thêm.. nhưng bây giờ con người bằng da bằng thịt đứng đó, bỗng bà thật sự không biết mở miệng như thấy nào.. nơi lồng ngực thấy nặng trịch... Đứa con gái bà bỏ rơi đưa ra nước ngoài... một mình sống đơn độc... cắt đứt với người thân... thay vì nét u buồn... sẽ khắc khoải trên khuôn mặt... nhưng lại không phải... Tống Linh lại rất xinh đẹp... đôi mắt to tròn trong veo như nước mùa thu không một chút u sầu hay hờn giận.... Nhìn có lẽ Trương Hải chăm sóc con bé rất chu đáo... từ làn da trắng mịn... sắc vóc chỉ hơn không kém Tống Như một chút nào.. đặc biệt xung quanh con bé như có ánh hào quang hạnh phúc bao phủ....
Tống Như nhìn hai người phụ nữ bên cạnh dồn mọi sự chú ý cho Tống Linh đối với cô ta chỉ có sự khó chịu, đố kỵ ngoài ra không một chút cảm xúc thương nhớ người thân gì cả...
-" Bà nôi... mẹ... Tiểu Như... đã lâu không gặp... con rất nhớ mọi người "
Tống Linh lên tiếng cắt ngang không khí có phần quái dị... nở nụ cười rạng rỡ...
-" Ờ..ờ... Tiểu Linh cháu về rồi... lại đây... lại đây... bà xem nào "
Quách Danh bối rối... lấy lại bình tĩnh... giơ tay ý bảo cô đến gần.... Tống Linh ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Quách Danh...
-" Cháu bà lớn thật rồi... càng lớn càng xinh đẹp... Tiểu Linh..."
Nắm bàn tay gìa nua đang còn run rẫy...
-" Bà nội... bà khỏe chứ ạ? "
-" Khỏe... bà khỏe... hai đứa ngồi... ngồi đi"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!