Sau khi Nhược Tuyết rời khỏi chung cư, cũng không gọi điện lại cho anh nữa.
Cô đi bộ dọc theo những con đường quen thuộc, ánh đèn đường rực rỡ chiếu lên dòng người đi đường vội vã, hẳn là họ đều đang trở về nhà? Chỉ có một mình cô là chẳng có nơi nào để đi.
Trời lạnh như vậy, có lẽ chỉ có cô là chẳng có người thân bạn bè an ủi , cô độc đi trong gió rét.
Nhược Tuyết vẫn cúi đầu đi bộ, không để ý đến chiếc xe phía sau không gần không xa cứ đi theo cô, có lẽ cô cũng không có khả năng phát hiện ra nó.
Nếu như có thể đi luôn thì thật tốt biết bao!
Giá như cô không phải quay trở lại chốn ấy! Nhưng chân của cô đã mỏi lắm rồi. Quanh năm bị nhốt trong phòng, thể chất đã kém đi không ít, nếu còn đi tiếp , e rằng cô sắp không chịu được nữa rồi.
Nhược Tuyết cuối cùng cũng dừng lại, dựa vào một cột đèn đường nghỉ ngơi, lấy điện thoại di động gọi một cuộc.
Cô cho là còn phải đợi ít nhất nửa tiếng nữa anh mới tới, ai ngờ, không tới một phút, chiếc xe quen thuộc kia đã xuất hiện trước mặt cô.
Chẳng lẽ anh ta vẫn ở xung quanh đây sao?
KHông thể nào! Lương Úy Lâm căn bản không phải loại người để cho cô đi dễ dàng như vậy. Hẳn là anh ta vẫn phái người theo dõi cô.
"Tiểu thư xin mời lên xe. Đã khuya rồi, bên ngoài rất lạnh? Anh Cánh xuống xe, vẫn duy trì giọng điệu không nóng không lạnh."Lại làm phiền anh rồi, A Cánh." Nhược TUyết ngẩng mặt lên, cảm kích nói. Có lẽ anh ta đi theo cô cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, vậy nên anh ta không tỏ thái độ lạnh nhạt với cô, dù anh ta đã vất vả đợi cô cả một buổi chiều.
Chỉ một nụ cười rất nhẹ thoáng qua nhưng lại khiến A Cánh như bị đánh bất ngờ, sững sờ mất một lúc. Thì ra cô gái này cũng biết cười với người khác.
Có lẽ hắn mãi không quên ngày hôm đó, cô gái thanh thuần đuổi theo hắn trên hành lang hỏi vị trí của ông chủ với đôi mắt van nài cùng bất lực.
Nhiều năm nay cô ở bên ông chủ, hắn hầu như chưa bao giờ thấy cô cười, nhưng trong một đêm rét lạnh như hôm nay, cô lại nở nụ cười với hắn. Cô có thể vui vẻ dù chỉ một chút thì cũng đủ rồi.
Hắn mở cửa xe, lẳng lặng chờ cô lên xe.
Từ xa nhìn lại, hai người trông giống như một đôi tình nhân trẻ đang đứng nhìn nhau trìu mến.
"Lâm, người đàn ông kia chẳng phải A Cánh hay sao? Người còn lại hình như là người phụ nữ của cậu thì phải?" Nghiêm Quân Hạo đang lái xe, bởi vì đèn đỏ mà phải dừng lại, mắt vẫn chằm chằm chiếu ra ngoài.
Người đàn ông ngồi đằng sau chỉ nhìn lướt qua, nhưng sau đó sắc mặt tối hẳn đi khiến Quân Hạo lạnh sợ đến chảy mồ hôi lạnh, cô gái nhỏ kia làm sao lại cùng A Cánh ra ngoài vậy?
Lương Úy Lâm chẳng phải không cho cô ra khỏi cửa sao? Dù ra đỗ xa hơi nữa, Nghiêm Quân Hạo cũng nhận thấy cô gái 18 tuổi năm nào đã trở thành một người phụ nữ quyến rũ. Chẳng trách tên này ăn người ta ngay từ đầu lại cứ ngậm chặt trong miệng, nhất định không nhả ra.
Hóa ra là đã ăn đến nghiện rồi.
"Sao, có vấn đề gì à ?" Anh thu lại ánh mắt khác thường. Vốn dĩ cô có thể ra khỏi nhà là do anh cho phép, mà A Cánh dĩ nhiên cũng là do anh sắp đặt ở bên cạnh cô.
Anh chỉ có chút ngạc nhiên, anh cho phép cô đi ra ngoài, vậy mà cô cứ lang thang như vậy ở ngoài khá lâu không thấy về.
« Có muốn qua chào hỏi một chút không ? » Muốn gây sự chú ý sao ? hay chỉ là để xem trò vui ?
« Đi thôi » Anh lạnh nhạt ngước mắt nhìn đèn đỏ đã chuyển xanh.
Chiếc xe với những đường cong đẹp đẽ vụt lướt qua, vốn chỉ là chuyện gặp gỡ ngẫu nhiên thôi, cũng không cần cố ý dừng lại.
Chỉ có thể nói rằng, Tuyết Nhi cô nương à, cô thật quá không may rồi, lại để cho tên ác ma này bắt gặp một cảnh như vậy
Buổi đêm yên tĩnh, thư phòng trầm mặc chỉ nghe thấy một giọng nam trầm trầm. KHông gian rất nhanh lại trở về im lặng.
Lương Úy Lâm mặc áo ngủ màu đen, ngồi sau bàn đọc sách to lớn, cả người thoải mái ngả về phía sau.
A Cánh đúng là rất tận tâm, hắn xử lí mọi chuyện chưa bao giờ để phạm sai lầm. Hắn đem chi tiết lịch trình cả ngày hôm nay báo cáo cho Lương úy Lâm.
Nhẹ nhàng thả từng vòng khói thuốc, Lương úy Lâm nhắm hờ mắt nghe, nhìn qua không thể biết anh đang vui hay đang bực bội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!