Chương 10: Thế giới của anh

Nhược Tuyết một mực chờ , nhưng Lương Úy Lâm không xuất hiện ở đại trạch

Những vệ sĩ trong đại trạch cô không nhận ra ai cả, thì ra người đàn ông tên A Cánh cũng không thấy

Cô nóng lòng nhưng không biết nên làm như thế nào. Bởi vì vú Lâm ngoại trừ chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho cô, thì không nói với cô một câu nào, những vệ sĩ kia thì khỏi phải nói.

Ngày đó, cô chỉ muốn đến cuối hành lang hít thở mà thôi, rõ ràng nơi đó không có bóng người, nhưng lúc cô sắp đi đến ban công, thì một âm thanh chợt vang lên :

" Tiểu thư, đây không phải là nơi cô nên đến"

Cô bị dọa đến mấy phút sau vẫn chưa hoàn hồn

Chẳng lẽ người đàn ông mặt lạnh kia cho rằng cô muốn chạy trốn?. Cô có bản lĩnh đó sao?

Chỉ có điều, kể từ ngày hôm đó, cô cũng không dám đi lung tung nữa

Lương Úy Lâm, không phải anh đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi ngồi dậy được thì sẽ cho tôi về nhà rồi?. Tôi không nuốt lời, trước mặt anh sao cô dám nuốt lời

Trải qua mấy ngày, cô mới dần dần hiểu được.

Lương Úy Lâm tuyệt đối không phải là một người làm ăn bình thường. Một người làm ăn bình thường sẽ không có nhiều vệ sĩ như vậy, cũng sẽ không tùy tiện giết người như vậy

Một người đàn ông đáng sợ như vậy, khiến cho cô sợ hãi Hoàn cảnh như vậy khiến cho cô gần như sụp đổ

Kể từ sau cái đêm đáng sợ kia, mỗi lần nằm mơ cô còn sợ đến mức toàn thân run rẩy, giật mình tỉnh giấc ngoại trừ ngọn đèn nhỏ đầu giường, chung quanh đều âm u, cô sợ đến cả người co lại vào trong chăn, mở to mắt đến khi trời sáng

Mỗi khi đến giờ phút cô đều có cảm giác tuyệt vọng vô cùng. Nhà cũng không về được, quá khứ cũng không trở lại được, bất lực, buông tha, mệt mỏi.

Bây giờ, ngay cả tự do cơ bản nhất cô cũng không có, hy vọng duy nhất của cô hiện giờ là có thể về nhà thăm bố mẹ mà thôi, nhưng ngay cả hy vọng cuối cùng anh ta cũng không cho cô sao?

Tập đoàn Lương thị

Trong phòng làm việc rộng rãi, cả người Lương Úy Lâm đứng trước cửa thủy tinh sát đất sáng ngời, ánh nắng ấm áp chiếu lên người anh, lại làm cho người ta không cảm thấy nửa phần ấm áp. Trên người anh luôn toát ra hơi thở lạnh lẽo

" A Cánh còn có chuyện gì sao?"

Vẫn không quay đầu lại, thanh âm lạnh lung từ bên kia truyền đến

"Cậu chủ"

A Cánh muốn nói lại thôi. Không biết nên mở lời như thế nào

" A Cánh, cậu đi theo tôi bao nhiêu năm rồi?"

Lương Úy Lâm vẫn không quay đầu lại, nhưng trong giọng nói đã lạnh thêm vài phần

" 7 năm rồi, cậu chủ"

A Cánh biết cậu chủ tức giận, giọng điệu của anh càng bình tĩnh, chứng tỏ anh tức giận càng nhiều

" Gần đây Sneidier từ Thái Lan vận chuyển rất nhiều ma túy trở về nước, tổng cộng phân làm 3 lượt, đã vận chuyển toàn bộ"

A Cánh không dám do dự, tiếp tục báo cáo lại tin tức mới vừa nhận

" Vậy sao?"

Lương Úy Lâm rốt cuộc quay người lại, trên mặt vẫn mang theo ý cười

"Nửa giờ sau, anh ta sẽ bắt đầu, tổng giá trị là 6 tỷ đô -la" Nói cách khác, trong tài khoản cá nhân của Sneidier hiện tại có nhiều hơn 6 tỉ đô la.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!