Mặt trời vừa mọc thì Gia Thụy đã thức, cậu chỉ ngồi một mình ở bờ biển để xem mặt trời mọc, ở đây bình yên biết mấy khác với cuộc sống bộn bề công việc.
Nhưng hôm nay là phải quay về thành phố rồi, cậu hơi tiếc.
Mặt trời lên cao thì mọi người cũng dậy và thu dọn hành lý để quay về.
Đồ của cậu và Mộc Lăng chỉ có cái vali nhỏ thu dọn cũng rất nhanh, trước khi lên xe mọi người cùng nhau chụp ảnh làm kỉ niệm riêng Gia Thụy và Mộc Lăng được chị Giao chụp riêng cho hai người rất nhiều ảnh
Rời khỏi đó gần ba tiếng sau thì mọi về đến nhà xe ở công ty, mọi người chia nhau quay về Gia Thụy thì được Mộc Lăng ôm suốt cả quãng đường từ công ty về nhà
"Ngày mai anh đi công tác khoảng ba ngày thì về, công ty thì có người tạm quản nên ba ngày tới em không cần đi làm.
Ở nhà ngoan"
"hehe, tốt…à không chắc em sẽ nhớ anh lắm" Thật ra trong lòng Gia Thụy sung sướng, vậy là ba ngày tới có thể tìm Mộc Nam Kình rồi, chứ bình thường Mộc Lăng chả cho đi đâu cả
"Anh sẽ cố gắng về nhanh"
Trong lúc Mộc Lăng sắp xếp đồ lại thì Gia Thụy tắm xong, cậu xuống phòng khách ăn bánh và xem tivi.
Mộc Lăng dọn đẹp, tắm xong thì phải đi nấu cơm cho tên sâu lười kia ăn.
Gia Thụy nằm đó nhắn tin với Mộc Nam Kình
Gia Thụy: Mai đi vui chơi thôi, có học trưởng và mấy em khóa dưới của cậu, đi không?
MNK: Đương nhiên là ĐI, 7giờ địa điểm cũ
Gia Thụy: Được
"Này, em làm gì mà vui vậy" Mộc Lăng đi ra gọi cậu vào ăn thì thấy cậu cầm điện thoại cười tủm tỉm
"Không có, đi ăn thôi.
Cõng em đi"
"Lên nào"
"Ahhh…anh đi nhanh lên, mát quá haha"
"Ăn thôi, không còn sức nữa" Mộc Lăng bỏ cậu xuống và ngồi vào bàn ăn có món sườn sào canh gà và món kho tất cả là món cậu thích cũng trùng hợp là Mộc Lăng cũng thích, một bữa ăn vô cùng ấm cúng và vui vẻ
\*Reng\*
Có tiếng bấm chuông cửa nên nên Gia Thụy ra mở cửa, là ba mẹ và cả bà nội
"Sao mọi người đến mà không báo trước"
"Tôi muốn xem tiểu thiếu gia sống như thế nào mà không chịu về nhà, ở đây thoải mái đến vậy sao"
Gia Thụy nghĩ, thôi tiêu rồi Mộc Lăng còn ở sau bếp nếu bà nội thấy thì trả lời ra sao đây, cậu xoay sang cầu cứu ba mẹ.
Đôi mắt cậu long lanh đáng thương…Ba mẹ cậu thấy vậy cũng đành gật đầu.
Bà nội ngồi vào bàn thì Mộc Lăng vừa bước ra, ba mẹ cậu nhanh chóng giải vây
"A Mộc Lăng lại sang đây ăn ké nữa sao" Ba cậu đi lại vổ vai anh, ban đầu anh không biết gì nhưng thấy sự lo lắng của Gia Thụy nên anh cũng giả vời hùa theo
"Con chào bà, con chào hai bác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!