"Nào, Mộc Lăng.
Anh thích tôi đến vậy cơ"
"Thích lắm, thích nhiều lắm".
Mộc Lăng ôm Gia Thụy vào lòng cưng nựng như báu vật, Còn trong lòng Gia Thụy rất vui có lẽ bắt đầu với Mộc Lăng là một quyết định đúng đắng và thời gian sau có lẽ có nhiều thứ thú vị hơn…
Cốc Cốc
"Vào đi".
Mộc Lăng buông Gia Thụy ra và quay về bàn làm việc ngồi
"Mộc tổng, chuyến đi cấm trại ngày mai anh có đi cùng không.
Dẫu sau chúng ta cũng đã hoàn thành hạng mục năm nay rồi.
Anh có muốn….".
Không đợi chị Giao nói xong mà Mộc Lăng liền đồng ý
"Đi, mai tôi sẽ đi, thư kí Tần Gia Thụy cũng sẽ đi".
Khụ khụ, Gia Thụy nghe Mộc Lăng kêu cả họ tên mình mà hoảng
"Được, mai chúng ta sẽ xuất phát lúc 3 giờ để ngắm mặt trời mọc.
Anh cùng thư kí Tần đến bãi xe đúng giờ đó"
"Được".
Chị Giao là trưởng phòng luôn hiểu lòng người.
Mấy buổi đi dã ngoại như vậy với mục đích thư giản đầu óc cho nhân viên và giúp bọn họ đoàn kết hơn nên nhân viên công ty ai cũng phấn khích và tán thành với ý khiến của chị Giao
"Mộc Lăng, tôi không muốn đi đâu.
Để tôi ở nhà nha nha ".
Gia Thụy thật sự không muốn đi, phải thức sớm như còn ngồi đường dài như vậy sẽ mệt chết.
"Em phải đi để đổi gió chứ, ngày nào cũng ở nhà em không ngộp sao "
"….".
Đúng là cũng ngộp thật.
Gia Thụy chán nản đi về bàn làm việc trong lòng thì cậu tính kế.
Gia Thụy tính sẽ làm việc đến mệt rồi sẽ ngủ đến hôm sau luôn, như vậy là khỏi đi rồi
\\* \\* \\* \\*
Cứ như vậy, cả ngày làm việc đến mệt Gia Thụy cùng Mộc Lăng về nhà thì đã tối, cậu tắm và thay đồ xong thì ra phòng khách ngủ.
Mộc Lăng thì lay hoay dưới bếp nấu bữa tối.
Gia Thụy không hiểu sao người cứ nôn nao bồn chồn, cậu ngồi dậy và đi xuống bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!