Chương 35: (Vô Đề)

Anh đợi em, kỳ hạn hai năm

Em đợi anh, kỳ hạn nửa năm, quá kỳ hạn sẽ quyết lòng quên anh.

-Em đợi anh, Lưu Nhược Anh-

Type: Mai Hoàng

Triệu Thủy Quang nảy ra ý nghĩ không muốn đi nước ngoài nữa, muốn tìm Đàm Thư Mặc nói chuyện nghiêm túc, nhưng ở trường lại không gặp được anh, hai người đều né tránh nhau.

Cuối tuần, Triệu Thủy Quang hạ quyết tâm đến nhà Đàm Thư Mặc.

Dựa vào trí nhớ của mình, cô mò đến khu chung cư tìm mấy tòa lầu, nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, bèn nhấn chuông, sau đó xoa bóp tay, căng thẳng đợi chờ.

Một lúc lâu sau, khóa cửa mới "cạch" một tiếng, cửamở ra, Triệu Thủy Quang đẩy cửa vào trong. Anh dựa vào sô pha, khuôn mặt tái nhợt có chút ửng đỏ, không giống Đàm Thư Mặc thân thể cường tráng của ngày thường.

Những lời muốn nói đều đã quên sạch, cô chạy đến, đưa tay muốn sờ trán anh, nhưng anh lại hờn giận quay đầu đi chỗ khác. Chỉ chạm vào má anh, cô đã cảm nhận được cái nóng hầm hập truyền đến.

Triệu Thủy Quang buột miệng: "Anh sốt rồi!".

Đàm Thư Mặc thẳng người dậy, khuôn mặt đỏ ửng nhưng đôi đồng tử lại sáng rỡ bức người, hỏi: "Em tới đây làm gì?", hơi thở phả ra khí nóng.

Triệu Thủy Quang tựa vào người anh, cảm nhận hơi nóng trên cơ thể anh từng đợt truyền tới qua lần vải, có chút ngượng ngùng. Đứng dậy, muốn cất lời, lại thấy anh cong khóe miệng cười tự giễu, cô bỗng thấy buồn bã đến độ không nói nên lời.

Đàm Thư Mặc thấy cô cúi đầu đứng đó, chỉ cảm thấy đầu óc căng ra, hơi thở nóng hầm hập, bất lực với cô và với chính bản thân mình. Anh dứt khoát chống người dậy, từ từ bước vào phòng. Triệu Thủy Quang muốn đỡ anh, lại bị bàn tay anh ngăn cản. Người đàn ông này bị ốm mà vẫn cao ngạo như vậy.

Đàm Thư Mặc đứng ở cửa phòng, tay chống lên khung cửa, nói: "Em về đi". Anh không quay đầu, giọng nói khẽ khựng lại, chan chứa đắng cay. Cho đến giờ, người cao ngạo như anh vẫn không thể chấp nhận được, đặc biệt là tình trạng sức khỏe hiện giờ của anh, quật cường không cho phép cô nhìn thấy bản thân mình như vậy.

Triệu Thủy Quang đứng bên cửa, nắm tay nắm cửa, ngẫm nghĩ, rồi đi ra ngoài.

Cô nhẹ nhàng bước đến phòng anh, anh đã ngủ. Ánh nắng chiều xuyên qua rèm cửa sổ lụa trắng chiếu vào trong, làn da anh trắng bệch, má ửng đỏ, môi khô, tiếng thở sâu, hàng mày đen cau lại.

Trong lòng Triệu Thủy Quang, Đàm Thư Mặc nếu không phải là người không gì không làm được, thì cũng là hình tượng của một người có tầm ảnh hưởng lớn, cô chưa từng nghĩ anh sẽ có lúc yếu đuối thế này. Bất chợt trong lòng cô gợn lên vị đắng chát không diễn tả thành lời.

Quay đầu nhìn viên thuốc và nửa cốc nước thủy tinh trên đầu giường, cô lặng lẽ cầm cốc ra ngoài rót thêm nước cho anh.

Lúc tìm ấm nước, cô nhìn thấy nồi cháo trên bếp, nhân tiện bật lửa. Hiếm khi làm việc nhà, sợ cháo cháy nên cô đứng canh bên bếp, nồi vừa kêu là cô mở vung, lặp đi lặp lại mấy lần mới xong, cô liền cầm bát múc cháo đặt trên đầu giường anh.

Thấy anh vẫn ngủ, hơi thở nhẹ, môi mím lại, cô ngồi bắt chéo chân bên giường nhìn anh. Vốn muốn đưa tay ra xem nhiệt độ cơ thể anh, lại sợ làm anh tỉnh giấc, cô cứ ngơ ngác ngồi đó, khẽ nói: "Thầy Đàm, xin lỗi, em không muốn đi nữa", ngẩng đầu thấy anh vẫn đang ngủ, tiếng thở khe khẽ, cô nói tiếp: "Thực ra em rất sợ, em không dám tưởng tượng khi em bước ra ngoài sẽ như thế nào, có chút chờ mong, cũng có chút sợ hãi, nhưng quả thực em muổn ra ngoài xem thế nào, muốn rèn luyện để trưởng thành, quay về nói không chừng bản thân sẽ tốt hơn".

Cô nhìn sang anh, có phần u oán: "Quả thực em muốn nói với anh, nhưng em không dám, đừng giận em nữa, có được không? Em sắp đi rồi!".

Cô lại lắc đầu: "Chỉ hai ba năm thôi, em sẽ luôn giữ liên lạc với anh, em sẽ quay lại, thật sự sẽ quay lại mà, sao anh không tin tưởng em như thế chứ, giận dỗi lâu như vậy!".

Túm ga giường anh, cô nói: "Là đàn ông, đừng có như vậy, đừng giận nữa mà!".

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, cô vội vàng bật dậy, quay đầu nhìn anh, xỏ giày, rồi mở cửa, ra về.

Đàm Thư Mặc nằm trên giường, nghe tiếng bước chân dần xa, mới từ từ ngồi dậy. ngoài cửa sổ, trời đã sâm sẩm tối, trong bát sứ men xanh đầu giường, hạt gạo trắng nõn non mềm, hương cháo vấn vít bên mũi, cơ hồ giọng nói trẻ con của cô chưa tản mản hết ra không khí. Anh chống người dậy, mỉm cười, ấn huyệt thái dương, tự nhủ mình làm hơi quá.

Thực ra lúc cô mở vung nồi trong bếp, anh đã tỉnh rồi, hơi buồn cười khi biết cô đang bận rộn. Lúc cô nói chuyện, anh cũng muốn mở mắt, những điều cô nói anh hiểu, anh là thầy giáo của cô bao nhiêu năm, tình hình học tập của cô thế nào, năng lực Tiếng Anh của cô ra sao, không ai rõ hơn anh.

Anh đã từng sống ở nước ngoài, những gian khổ, đắng cay ở bên ngoài, tuyệt đối không phải chỉ là lời nói suông. Hai chữ "du học" như một chiếc áo choàng hoa lệ, cởi bỏ ra mới phát hiện bên trong lúc nhúc những con bọ chét. Vừa nghĩ tới đây, anh đã không muốn cô đi nếm trải cái khổ này.

Được rồi, anh thừa nhận bản thân ích kỷ, không muốn buông tay, cũng không muốn nhún nhường, tha thứ cho sự giấu giếm của cô, nhưng thực chất là anh tức giận cái này, cô thực sự sợ anh đến vậy sao? Anh có chút thất vọng, vì sự không tin tưởng của cô.

Mấy ngày trước bận đi công tác, trở về lại gặp chuyện này, người cao ngạo như anh đương nhiên không thể chấp nhận được sự hèn yếu của bản thân, một mực vùi đầu vào công việc, nên mới sinh bệnh.

Ngồi thẳng dậy, đầu ngón tay chạm đến bát sứ men xanh, cảm giác ấm áp len lỏi vào lòng, anh nồi bên giường cong khóe miệng, trận tức giận này đã đủ, bệnh tiêu rồi, cơn giận cũng nên rút lui…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!