Chuyện đen đủi nhất trong lịch sử
Tình yêu đích thực không chỉ cần yêu thương lẫn nhau, mà còn cần cả hai cùng nhìn thấu thế giới nội tâm của nhau.
-Sukhomlynsky-
Type: Thùy Trang
Trong một tuần tới, Triệu Thuỷ Quang bận rộn quay mòng mòng, tìm tới Chủ nhiệm khoa viết thư tiến cử, chuẩn bị cho cuộc thi viết.
Không phải cô chưa tùng nghĩ sẽ bàn bạc chuyện này với Đàm Thư Mặc, cô hiểu chuyện lớn như vậy, nếu để Đàm Thư Mặc biết được từ miệng người khác, hậu quả sẽ khó lường.
Nhưng Triệu Thuỷ Quang không tìm được thời cơ thích hợp để hai người ngồi nói chuyện nghiêm túc. Đàm Thư Mặc vừa khai giảng đã có bao nhiêu cuộc họp, gần đây lại đi công tác, hai người phải liên lạc với nhau qua điện thoại.
Triệu Thuỷ Quang không thích nói chuyện này qua điện thoại, giọng nói có tính lừa gạt, không nhìn thấy mắt anh, không biết biểu cảm của anh, cô sẽ có cảm giác bất lực.
Triệu Thuỷ Quang đã nghĩ đến viết thư, nhưng mỗi lần viết được phần mở đầu, cô lại không biết phải viết tiếp thế nào. Viết đi viết lại, chẳng qua chỉ là hai sự lựa chọn.
Cô có thể nói gì đây, hy vọng anh sẽ đợi em?
Cô không làm được chuyện ích kỷ như vậy, trên đời này không có ai đợi bạn vô điều kiện cả.
Vậy thì, đừng đợi em, cứ quên em như vậy được rồi?
Không khỏi già mồm, cô hy vọng xiết bao có thể cùng anh nắm tay nhau bước tiếp.
Nghĩ đến sự tình còn chưa định đoạt, Triệu Thuỷ Quang cảm thấy có thể từ từ suy nghĩ, qua được cuộc thi viết đã.
Sau này nghĩ lại, bản thân Triệu Thuỷ Quang biết cô làm thế chỉ để tìm cái cớ cho sự yếu hèn của bản thân, vì quá trẻ tuổi nên quá để tâm.
Triệu Thuỷ Quang có đề cập chuyện này với cha mẹ, cha Triệu nói: "Con muốn đi thì đi, mặc dù cha mẹ không giàu có gì, nhưng bận rộn cả đời, chẳng phải là để dành cho con sao, tiền cho con ra nước ngoài cha mẹ có. Con cũng lớn rồi, chuyện này phải do bản thân quyết định".
Mẹ Triệu biết con gái đang nghĩ gì, bèn hỏi: "Thầy Đàm của các con sắp ba mươi tuổi rồi phải không?"
Triệu Thuỷ Quang gật đầu: "Cuối năm nay ạ".
Hai mươi hai tháng Mười hai, ngày này cả đời Triệu Thuỷ Quang đều nhớ.
Mẹ Triệu thở dài: "Nếu muốn bàn bạc thì phải bàn bạc nghiêm chỉnh với người ta, nếu không muốn bàn bạc thì phải nói rõ ràng với người ta, đừng để người ta phải lỡ dở".
Đối với định nghĩa về tình yêu, đàn ông ba mươi có cách nghĩ hoàn toàn trái ngược với con gái hai mươi, mẹ Triệu là người từng trải, đương nhiên thấu đáo.
Con gái hai mươi và con trai hai mươi yêu đương, con trai hơn hai mươi tuổi sự nghiệp chưa cấp bước, tìm việc, đổi bao nhiêu nghề, chưa hề ổn định, con gái hơn hai mươi, nụ cười như ánh nắng tươi sáng, hoa đương độ nở, có thể nói là dùng thời gian đẹp nhất trong đời người phụ nữ để cùng đàn ông vượt qua ngày tháng gập ghềnh nhất trong cuộc đời anh ta.
Đàn ông đến ba mươi, tâm tính, sự nghiệp đều ổn định, nhịp bước cũng mạnh mẽ, thần thái thong dong. Phụ nữ đến ba mươi lại không được như trước nữa, cho nên đàn ông gần ba mươi và con gái hai mươi yêu đương, nhìn thì có vẻ khập khiễng, kỳ thực lại rất hợp.
Trong phòng ký túc xá của Triệu Thuý Quang có một chuyện tình hai mươi tuổi – yêu xa. Đó chính là mối tình của Dương Dương và cậu bạn thanh mai trúc mã tên A Thanh.
Chuyện kể rằng, A Thanh và Dương Dương một ngày nào đó gọi điện cho nhau, thảo luận về vấn đề đến nhà ăn gọi mấy phần cơm, A Thanh nói: "Thời đại này vẫn còn nữ sinh ăn hai phần cơm".
Dương Dương lại ăn hai phần cơm, liền lập tức giận tím mặt, dập điện thoại.
Nhưng thực ra Dương Dương chỉ được cái cứng miệng, mắng thì mắng thế, ngày hôm sau đến trường gọi cơm, cô đặt thẻ xuống nói: "Bác ơi, cho cháu một phần cơm".
Đầu bếp nhận ra bọn họ, tay nhanh xới hai phần cơm xong chỉ tính tiền một phần.
Dương Dương tức giận, gõ vào hộp cơm, nói: "Cháu muốn một phần cơm, không cần trả lại tiền, bác bỏ bớt cơm ra cho cháu!".
Đầu bếp lại khua khoắng thìa lớn, nhìn cô ấy bằng ánh mắt tò mò, xới bớt cơm ra, nhưng vẫn nhiều hơn phần cơm của Triệu Thuỷ Quang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!