Đêm giữa mùa hạ
Type: Mai Hoàng
Vị ngọt trong tình yêu có thể trung hòa một lượng lớn dịch đắng, đây chính là điểm đáng khen cho tình yêu.
-Keats-
Triệu Thủy Quang thở hồng hộc chạy vào viện, đẩy cửa. Dì, em họ Thần Thần đều có mặt ở đó. Mẹ Triệu quay đầu thấy cô, gọi: "Nha đầu", viền mắt đỏ lựng.
Mẹ Triệu trước giờ mạnh mẽ, hiếm khi yếu đuối trước mặt con gái thế này. Triệu Thủy Quang thấy vậy cũng hốt hoảng, ép mình bước về phía trước, thấy bà toàn thân cắm ống nằm đó, không cử động, sắc mặt vàng đến đáng sợ.
Triệu Thủy Quang có phần không dám tin, tháng trước cô còn ăn cơm ở nhà bà ngoại, còn nói lớn: "Bà ngoại làm sườn xào chua ngọt ngon nhất, lần sau con vẫn muốn ăn sườn xào bà ngoại làm". Bà cụ cười híp mắt, vừa xới xơm cho cô vừa nói: "Được, được", Không ngờ, giờ cô đã không còn cơ hội cơ hội nữa.
Tháng trước bà còn khỏe mạnh, sao lại như vậy! Tại sao lại như vậy!
Dì khẽ giọng nói: "Mẹ, con bé đến rồi".
Triệu Thủy Quang vội vàng đến trước giường bện, gọi: "Bà ngoại", giọng chưa thoát ra khỏi miệng đã khàn khàn.
Triệu Thủy Quang đột nhiên nhớ lại những lời bà ngoại thường nói trước kia: "Sau này nếu bà không đi được nữa thì làm thế nào?".
Lúc ấy, cô còn vỗ ngực nói: "Bà lo gì ạ, còn có bọn con mà".
Lúc ấy, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bà không thể đứng lên được nữa, thì ra chuyện này, chuyện mà ngày ngày bà lo sự đã xảy ra.
Hồi học tiểu học, phần lớn thời gian Triệu Thủy Quang đều ở cùng bà ngoại. Mỗi khi tan học, bà đều đứng ở cổng trường đợi cô. Trên đường về, cô còn đòi ăn kem, nhưng bà nói mất vệ sinh, không cho cô ăn, cô bướng bỉnh không chịu bước. Mặc dù có lúc bà tức giận, nhưng cũng có mấy lần cô thành công.
Nhìn nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt bà, làn da nhăn nheo của bà, đột nhiên Triệu Thủy Quang cảm thấy chua xót không nói thành lời. Cô vẫn nhớ hình ảnh bà úp tay chơi mạt chược điêu luyện, nhớ những câu chuyện bà kể cô nghe hồi nhỏ, nhớ hơi ấm từ lòng bàn tay bà khi nắm lấy bàn tay nhỏ của cô trên đường tan học về. Dù thế nào, cô cũng không tưởng tưởng được chuyện của ngày hôm nay.
Triệu Thủy Quang nắm lấy bàn tay nhăn nheo khô gầy của bà, sắp rơi nước mắt. Bỗng nhiên, cô vô cùng hối hận vì bản thân không phát hiện ra, vì bản thân có một thời gian đã không nắm bàn tay bà đi ra ngoài.
Ngoài bảy mươi tuổi bà đã không còn đi xa được nữa, bà thường cười nói: "Mười năm này, bà sắp không nhớ Tân Nhai Khẩu* đi thế nào nữa rồi". Giờ nhớ lại những lời bà nói lòng cô bỗng thấy chua xót.
* Khu vực trung tâm của thành phố Nam Kinh, trung tâm Thương mại nổi tiếng của Trung Quốc.
Mọi người đều nói: "Con người đều trái khoáy, ngược đời như thế, mất đi rồi mới biết trân trọng". Thì ra, miệng nói không có chuyện gì đâu, nhưng đến khoảng khoắc thực sự xảy ra lại nhanh và dữ dội đến vậy.
Chỉ khi nó thực sự xảy ra, bạn mới hối hận, nhưng lúc ấy đã không còn kịp nữa.
Mẹ Triệu tiến lên trước, kéo Triệu Thủy Quang ra, nói" "Bác sĩ nói qua giai đoạn nguy hiểm tối nay là ổn".
Triệu Thủy Quang ngẩng đầu lên, thì ra vẫn còn hi vọng: "Thật vậy sao ạ, bà có thể khỏe lại sao ạ?", bất luận ở tình huống nào, cô đều tin lời mẹ nói.
Mẹ Triệu nghiêm mặt nói: "Tiểu Quang, bà ngoại con tuổi đã cao như vậy rồi, không thể hi vọng bà được như trước nữa, có thể sống đã là rất may mắn rồi".
Triệu Thủy Quang luôn tưởng rằng bà ngoại tỉnh lại sẽ vẫn giống như trước đây, vẫn úp bàn tay chơi mạt chược điêu luyện, vẫn sẽ nói chuyện với mọi người. Hiện giờ, nhớ ra cụ già hơn tám mươi tuổi khi ngã xuống, sao có khả năng hồi phục như người trẻ? Cô bỗng cảm thấy câu nói "sinh mệnh này thật yếu ớt" này tàn nhẫn hơn sách viết rất nhiều.
Mẹ Triệu thấy dáng vẻ thất vọng, chán nản của cô, liền nói: "Tối nay mẹ trực đêm ở đây với bà, con về nhà giúp mẹ lấy ít đồ, đây là ga giường, tan làm cha con sẽ đến đây. Đừng nghĩ ngợi gì nữa, cứ qua được cửa ải này trước đã".
Triệu Thủy Quang nhận ga giường, rồi ra khỏi phòng, rời khỏi bệnh viện. ánh nắng giữa trưa gay gắt khiến đôi mắt cô đau đớn vô cùng. Thời gian bước vào phòng và ra khỏi phòng ngắn ngủi là thế, thế giới đã khác biệt. Cô bất chợt muốn gọi điện cho Đàm Thư Mặc, nhưng không biết nên nói những gì, có lẽ cô sẽ bật khóc mất.
Về đến nhà, Triệu Thủy Quang nhanh chóng thu dọn đồ đạc, kiểm tra vài lượt, rồi chạy đến bệnh viện.
Buổi tối, mẹ và cha Triệu đều trực ở bệnh viện, Triệu Thủy Quang ngồi trước ti vi, khôngngừng chuyển kênh, nhưng vẫn không xua đi được nỗi hoảng sợ trong lòng. Không khí ngột ngạt đến độ khiến người ta phải kêu gào. Mỗi giây, mỗi phút, cô đều sợ điện thoại trong nhà sẽ vang lên, đồng nghĩa với chuyện có tin tức không tốt đến.
Kết quả, điện thoại bàn không vang, mà điện thoại di động của cô lại có tín hiệu. Triệu Thủy Quang nhanh chóng chạy về phòng, thấy tên anh, không nói lời nào đã nhận điện thoại. Một tiếng "A lô" cất lên, cô bỗng cảm thấy những đè nén, những hoảng sợ trong một ngày đã trôi tuột theo tiếng khe khẽ này.
Người ấy cười: "Em đang làm gì vậy?", giọng gợi cảm tựa hồ tiếng thủ thỉ bên tai trong một buổi tối vắng lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!