Chương 3: (Vô Đề)

Đời người giống như một cuốn sách, kẻ ngu xuẩn lật giở qua quýt, người khôn ngoan lần xem tỉ mỉ.

"Nghe nói lớp cậu vừa có thầy giáo đẹp trai lắm phải không?", trên

đường tan học về, Lưu Gia Luân níu lấy cánh tay Triệu Thủy Quang hỏi.

"À, cực kỳ đẹp trai", Triệu Thủy Quang nhớ lại tướng mạo cao ngạo của Đàm Thư Mặc.

"Oa, cậu đã nói đẹp trai, vậy chắc chắn phải đẹp trai khủng khiếp rồi,

tiếc là thầy ấy không dạy lớp tớ", Lưu Gia Luân bóp cổ tay, bộ dạng tiếc nuối.

Lưu Gia Luân là bạn thời thơ ấu của Triệu Thủy Quang.

Chuyện kể rằng thời còn đi nhà trẻ, Triệu Thủy Quang học lớp Dâu, Lưu

Gia Luân học lớp Chuối, vì Vương Tiểu Minh lớp Táo, hai người vung tay

đánh nhau. Đến khi cha của Lưu Gia Luân và cha củ Triệu Thủy Quang được

mời đến văn phòng giáo viên mới biết, thì ra đối phương là bạn thuở nhỏ

của mình. Lưu Gia Luân và Triệu Thủy Quang được "ăn" bữa hạt dẻ(1), bị

ấn đầu bắt phải xin lỗi đối phương ngay tại trận. Và thế là, sự kiện lần đó đã dẫn đến một đoạn nghiệt duyên.

________________________

(1) Bị người khác cốc đầu dạy dỗ.

Trừ tiểu học ra, hai người không học cùng nhau cấp hai. Đến khi Lưu Gia Luân thi đỗ vào ngôi trường Thập Trung này, hai người lại dính lấy

nhau.

"Haizz, cậu đem mắt tớ qua đó mỗi ngày nhá!", Lưu Gia Luân nói.

"Được thôi, ngày nào cũng dán mắt cậu vào mông tớ rồi mang đi!", Triệu Thủy Quang nói giọng nghiêm chỉnh.

"Cậu đi chết đi!"

"Lưu Gia Luân, tối nay tớđi 'Tô', nếu mẹ tớ có hỏi, cậu nhớ nói là tớ học ở nhà cậu đấy nhé!", Triệu Thủy Quang trước giờ luôn gọi tên Lưu

Gia Luân, Lưu Gia Luân cũng gọi thẳng tên họ của Triệu Thủy Quang.

Triệu thủy Quang nói:"Lưu Gia Luân, nếu tớ gọi cậu là Gia Gia, tớ sẽ nôn mất!".

Lưu Gia Luân nói:"Cái đồ thối tha nhà cậu, tớ nôn trước thì có ấy!". Tình bạn của con gái luôn quái lạ như thế.

Ban ngày, 1912 có vẻ là con phố giản dị chất phát, đường đá bóng loáng, những quán trà xây bằng đá, quán bar, quán KFC cũng không thoát khỏi

phong vị cổ xưa. Rẽ phải chính là phủ Tổng thống có lịch sử hơn sáu trăm năm, đi tiếp là vườn mai, nơi Tôn Trung Sơn ở năm xưa. Giữa những tảng

đá, lớp lá, trong làn gió thoảng, ý vị cổ xưa trăm năm lưu chuyển.

Đến tối, 1912 lại chuyển mình, trở thành khu phố náo nhiệt nhất. Ánh

sáng lờ mờ của quán trà vỉa hè, ánh đèn rực rỡ của quán bar, tiếng chào

hỏi ầm ĩ của nhân viên phục vụ đứng cổng, pha lẫn tiếng nhạc, ánh mắt

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!