Đất nước của lá đỏ
Type: Izumi
Quá khứ, hiện tại, em luôn hạnh phúc!
-Triệu Thủy Quang-
Kỳ thi giữa kỳ đã tới, bài thi ở trường đại học không khó, đa số thầy cô đều vạch sẵn nội dung thi trọng điểm, nên vài ngày trước kỳ thi là cơ hội quý báu cho "lớp mầm non tương lai đất nước" thể hiện năng lực học tập dưới áp lực cao. Phòng tự học trong thư viện là nơi "chạm tay có thể bỏng".
Phòng của Triệu Quang Thủy ai nấy đều chơi từ lúc nhập học cho đến hôm nay, giờ đã nhanh chóng gia nhập vào đội quân "nước đến chân mới nhảy".
Thường ngày, Triệu Quang Thủy ngoài việc lên lớp tiếng Anh để chuẩn bị thi cấp bốn, cấp sáu ra, những giờ khác đều đi tán gẫu, đọc tạp chí, thỉnh thoảng gặp thầy cô nói những thứ hay ho, cô cũng nghe nghóng. Về cơ bản, thi qua không có vấn đề gì. Thế nhưng, nếu cô dám cầm thành tích hơn sáu mươi điểm về nhà tôn kính mẹ, đoán chừng ngày tháng sau này đừng mong trở về nhà nữa.
Ngày mai là ngày thi Toán cao cấp. Trải qua một buổi bàn bạc, cả phòng quyết định tối nay qua đêm ở phòng tự học, tham dự cuộc chiến quyết tử đến cùng.
Thế là bạn Dương Dương, người được phân trực nhật, vừa hết tiết đã chạy đi lo liệu vấn đề tài nguyên nước. Nửa tiếng sau, đại tiểu thư hùng hùng hổ hổ vừa xách hai phích nước, vừa chửi mát từ phòng lấy nước nóng trở về.
Dương Dương vừa bước vào cửa đã đặt phích nước xuống, xoa bóp cánh tay rồi rủa sả: "Thật quá đáng, tớ lấy nước xong, thấy đông người nên để phích nước ở đấy, cùng Trương Đình Đình phòng kế bên đi mua đồ ăn tối. Kết quả vừa về đến nơi đã thấy mất một cái nắp phích, nước còn đang bốc hơi nữa cơ, nếu để tớ biết được là ai ấy à…".
Người trong phòng bật cười, ký túc xá cấm tự ý đun nước, muốn lấy nước phải đến phòng nước nóng, lúc người đông phải để phích ở đó. Mỗi lần đi ngang qua, cảnh tượng phích nước nóng sặc sỡ sắc màu ngoài cửa cũng vô cùng tráng lệ.
Trên phích nước của mỗi người đều được viết tên, không dễ mất, nhưng thường nghe nói có người bị ăn trộm nấp phích. Kẻ bị trộm đành xoa mũi tự nhận mình đen đủi, đến khu phố sau trường bỏ ra năm hào mua một cái nắp gỗ về. Nhóm Triệu Thủy Quang cũng thường được nghe kể tới chuyện này. Nhưng truyện xảy ra với người của phòng mình lại có cảm nhận khác.
Bành Hiểu Hiểu nhìn hai phích nước vẫn còn nắp gỗ, nói: "Sau đó thì sao, không phải vẫn còn đây à?"
Dương Dương đang trèo lên giường, vừa đạp chân vừa nói: "Đâu có, tớ nhanh trí trộm nắp phích bên cạnh, nguy hiểm thật!".
Mọi người sửng sốt phá lên cười đến mức tức thở. Hứa Oánh nằm giường dưới đá vào thanh giường của Dương Dương, nói: "Vẫn còn mặt mũi nói người ta, đoán chừng hiện giờ người ta cũng đang mắng chửi cậu như vậy đấy!".
Triệu Thủy Quang đang nằm xem tạp chí, nói một câu hàm chứa ý vị sâu xa: "Ôi, oan oan tương báo đến khi nào", liền bị Dương Dương thần tốc quẳng cho cái gối!
Bảy giờ tối, một nhóm người sắp xếp sách vở gọn gàng, hừng hực khí thế xuất phát.
Phòng tự học, đã rất đông người, lại có người mang theo cả áo khoác và phích nước nóng đến làm kháng chiến trường kỳ.
Họ nhẹ chân nhẹ tay bước vào, tìm một hàng ghế phía sau ngồi xuống. Mọi người đều bày ra dáng vẻ nghiêm túc đọc sách, rồi nhìn nhau lại cười khì khì, ríu ra rít rít nghiên cứu một lượt cặp tình nhân phía trên đến nam sinh bên cạnh. Cuối cùng, Hứa Oánh không chịu nổi, rống lên: "Không được nói chuyện, nghiêm túc đọc sách đi!".
Bốn người cuối đầu đọc sách, yên tĩnh.
Một lát sau, Dương Dương nói: "Các vị, tớ chỉ nói một câu thôi, chỉ một câu thôi".
Đầu óc Triệu Thủy Quang đang choáng váng bởi đạo hàm, cô không ngẩng đầu, thuận miệng nói: "Một câu dài bao nhiêu?".
Một lúc sau, Bành Hiểu Hiểu thưa, "Dài ba chữ", thầm nghĩ, Dương Dương này sao vẫn còn thời gian rảnh rỗi ra câu đố cho bọn họ.
Dương Dương choáng váng, đỏ cả mặt nói: "Tớ muốn hỏi là có ai muốn đi vệ sinh không?".
Triệu Thủy Quang ngẩn người, bò ra bàn cười, cả bàn phá lên cười rũ rượi khiến người phía trước lần lượt quay đầu, ảnh hưởng đến lớp học!
Những tháng ngày đó, chúng ta thường nói, gộp tất cả những lần làm trò cười vào có thể xuất bản thành sách. Tốt nghiệp rồi, mỗi người sinh sống một nơi, bất chợt nhớ lại tháng ngày đã qua, như thể phát động lại cơ quan trên người mang tên "cười". Cho dù chỉ có một cười, cũng có thể cười như kẻ ngốc giữa đám đông.
Bạn hỏi tôi cuối cùng đám nha đầu kỳ quái này có thi qua không sao? Đương nhiên là qua rồi!
Về sau, bạn Triệu Thủy Quang đính quầng mắt đen to đùng xuất hiện trong văn phòng Đàm Thư Mặc. Bất đắc dĩ, Đàm đại nhân đang bận rộn sửa bài thi, ai đó cơ bản không nhận được đãi ngộ cấp bảo vật quốc gia.
Thò đầu qua xem, Đàm Thư Mặc phê nhàn nhã, dấu tích đúng – sai thật đơn giản. Đáng thương cho trận chiên đấu đêm thê thảm của họ. Triệu Thủy Quang vô cùng hối hận, hận không thể lấy chân cho mình một chưởng. Chẳng phải là có sẵn nhân viên tình báo địch ở đây hay sao!
Cô nịnh nọt: "Thầy Đàm, sớm biết thế này em đã để cho thầy hành động một chút, lùng tìm đáp án là xong".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!