Type: Bạch Đóa
Nước sẽ trôi mất, lửa sẽ dụi tắt, còn tình yêu lại có thể chống chọi được với vận mệnh.
-Nathaniel Lee -
Trường Đại học Essex nằm ở thi trấn cổ xưa phía nam thành phố Colchester, Anh quốc, bảo tồn nguyên vẹn phong cách kiến trúc thời Trung cổ, mang hơi thở học thuật an tĩnh, lâu đời.
"Hello!", Đàm Thư Mặc nhận điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào báo cáo luận văn hiển thị trên màn hình laptop.
"Hi!", Sở Phi Phi kéo dài âm cuối, quả nhiên, hàng lông mày đẹp của Đàm Thư Mặc bất giác co giật.
Anh cất giọng lạnh lùng: "Có việc để lại lời nhắn, không có việc thì cúp máy".
Sở Phi Phi vừa mở cửa nhà vừa nói: "Đừng như vậy mà, người anh em, tôi vừa tan làm là gọi điện cho cậu luôn đấy, thăm hỏi cậu chút".
Đàm Thư Mặc cầm cốc nước bên tay, nói: "Tôi rất ổn, thăm hỏi hoàn tất", ngửi thấy hương hồng trà Darjeeling, anh thảnh thơi tựa người vào ghế, bày ra vẻ chuẩn bị cúp máy bất cứ lúc nào.
"Đúng rồi, mấy hôm trước tôi có nhìn thấy cô bé nhà cậu đấy", Sở Phi Phi đến phòng ăn lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, hài lòng nghe thấy đầu bên kia im lặng.
Một lát sau, vang lên âm thanh đặt cốc nước xuống "cạch"một tiếng, giọng lạnh lùng của Đàm Thư Mặc truyền tới: "Nói".
Sở Phi Phi cong môi, biết ngay Đàm Thư Mặc này không yên tâm về cô bé, lại không dám bật cười thành tiếng, hắng giọng nói tiếp: "Mấy tháng không gặp, Tiểu Quang đã trở thành một cô gái rồi, không tồi. Cô ấy còn nhờ tôi cảm ơn cậu, nói chúc cậu mạnh khỏe, hạnh phúc mĩ mãn".
Đàm Thư Mặc cầm điện thoại, đi đến trước cửa sổ khách sạn, cái gì mà thân thể khỏe mạnh, hạnh phúc mĩ mãn chứ. Tưởng tượng nét mặt cô bé khi nói những lời này, anh cau mày.
Sở Phi Phi tiếp tục trêu chọc: "Người anh em này, sao tôi không biết thầy giáo như cậu lại được người ta kính trọng như vậy nhỉ?".
"Vậy sao?", Đàm Thư Mặc có chút lơ đãng.
"Bịch"một tiếng, Sở Phi Phi quẳng chai nước rỗng vào thùng rác, nói: "Đàm Thư Mặc, người khác không biết cậu, Sở mỗ tôi lại không hiểu cậu sao? Đạo đức cái gì, tuổi tác trong mắt cậu được coi là cái thá gì, cậu chính là một thằng điên, cậu để tâm cái gì chứ?".
Đàm Thư Mặc bật cười, nói: "Viện phó Sở, chú ý hình tượng chút".
"Mẹ kiếp", Sở Phi Phi văng tục, nói: "Người anh em, cha cậu gần đây gọi điện cho tôi, hỏi…".
Chỉ lát sau, Đàm Thư Mặc cúp điện thoại, mở tung cửa sổ. Khí hậu phía nam nước Anh vô cùng dễ chịu. Bầu trời đêm không mù mịt như thành phố Trung Quốc, trời đêm ở đây tuyền một màu đen thẫm, vô số các vì sao lấp lánh, tỏa ra hơi thở tĩnh mịch. Dưới bầu trời sao rộng lớn thế này, tâm tình con người bỗng trở nên bao la kỳ lạ.
Quay lại Anh được gần hai tháng, hạng mục công việc đã chật kín thời gian biểu, anh bận rộn đến độ không có thời gian rảnh để suy nghĩ quá nhiều chuyện.
Sở Phi Phi nói đúng, anh quả thực không để tâm, chuyện anh muốn đều là kế hoạch không nhanh không chậm, tự nhiên tới tay. Nhưng đối với cô bé Triệu Thủy Quang này, vào giây phút cuối cùng, anh đã do dự. Anh biết một cô gái mười tám tuổi sẽ có khát khao vô hạn với tương lai, có định nghĩa mơ mộng về tình yêu. Sau khi lên đại học, có lẽ cô sẽ thực sự tìm được một cậu con trai tuổi tác tương đương, ôm trong lòng cảm xúc mãnh liệt với cuộc sống để bước tiếp, để yêu đậm sâu như cô từng nói.
Chỉ là, tình yêu như vậy, Đàm Thư Mặc của hai mươi bảy tuổi có thể cho cô không? Anh đã bỏ quên điểm này.
Đàm Thư Mặc trước giờ chưa từng mềm yếu về chuyện tình cảm. Anh cũng từng có một vài mối tình không tệ, nhưng cảm giác đều chỉ thoáng qua, anh quá hiểu về thứ cảm xúc mãnh liệt này.
Huống hồ, hai mươi bảy tuổi, thời điểm một người đàn ông đang bộc lộ tài năng, Đàm Thư Mặc vừa vặn là cực phẩm của mẫu đàn ông này, bằng cấp cao, năng lực mạnh, bối cảnh gia đình tốt, tướng mạo lại như ý. Tất thảy những thứ một người đàn ông muốn có, anh đều có cả, gióng trống khua chiêng bước trên con đường đời từ bấy đến giờ, mẫu đàn ông này bề ngoài nói nói cười cười, thực ra lại kén chọn mọi chuyện. Anh thích cô gái mười bảy mười tám tuổi là chuyện khó bề tưởng tượng.
Đáp án thực ra rất đơn giản. Đối với Đàm Thư Mặc, anh từng gặp quá nhiều phụ nữ, xinh đẹp có, tài hoa có, cá tính cũng nhiều không kể xiết, nhưng người anh để tâm lại cực kì ít. Gặp nhiều rồi, đến cuối cùng, lại hờ hững. Triệu Thủy Quang là một trong số ít những nguời có thể khiến anh cảm nhận được sự thuần khiết, hơn bạn bè cùng trang lứa ở chút khôn vặt, hơn những người phụ nữ anh từng gặp ở sự hiền lành. Mọi đặc điểm đều khiến anh cảm thấy đáng quý.
Chính bởi vì càng thích nên mới càng để tâm, suy nghĩ cho cô mọi điều, bày bố cho cô từng bước, ngược lại làm mất đi phán đoán chuẩn xác của mình.
Ở độ tuổi này, Đàm Thư Mặc hiểu có những chuyện học cách buông bỏ sẽ tốt cho bản thân, nhưng anh tự hỏi có thật dễ dàng như vậy không?
Đối với cô bé kia, anh vốn đã bỏ ra quá nhiều. Cái gì mà yêu một người phải biết cách buông tay, đối với Đàm Thư Mặc mà nói, tất cả là đồ bỏ đi. Yêu một người chính là dùng sinh mệnh liều mình bám riết.
Đối với Triệu Thủy Quang, anh chỉ muốn dùng vòng tay đong đầy yêu thương ôm trọn lấy sinh mệnh cô, không nỡ buông tay.
Nam Kinh, hạ tuần tháng Tám, thời tiết dần mát mẻ, đặc biệt là buổi tối, khiến lòng người dễ chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!