Chương 14: (Vô Đề)

Hồng phai lục mỡ

Type: Suzinni711

Giữa lý tưởng và hiện thực, giữa động cơ và hành động, luôn có một chiếc bóng mờ.

- T. S Eliot –

Thời điểm lá cây quanh trường len lén ngả xanh, ngày tháng của lớp Mười hai đã trôi tra được hai phần ba.

Sau khi vào học, bởi lớp của Triệu Thủy Quang thuộc ban Tự nhiên nên trong học kỳ này, ngoài môn Ngữ văn, Toán học, Ngoại ngữ, Vật lý, Hóa học ra, sẽ không có môn nào khác. Quanh đi quẩn lại chỉ có vài thầy cô như thế. Tuy rằng có lúc khuôn mặt Đàm Thư mặc cũng khiến người ta muốn thưởng thức, nhưng cuộc sống cũng còn biết bao "phong cảnh" đẹp hơn. Người lớn lúc nào cũng bảo, lớp Mười hai rồi, giai đoạn căng thẳng đến rồi.

Thực ra, đối với đám trẻ mà nói, chúng không biết bản thân mình đang căng thẳng về điều gì, chỉ bị thầy cô quay như chong chóng.

Đời người chính là như vậy, khi bạn đang đứng ở một điểm nào đó – không biết mình đang ở nơi đâu, người thêm vài bước, quay đầu lại nhìn, đã thấy non xanh nước biếc.

Tuần này đến lượt Triệu Thủy Quang trực nhật. Đối với công việc này, người khác có thể trốn tránh liền trốn tránh, còn cô lại vui vẻ tiếp nhận. Triệu Thủy Quang chẳng ngay việc đổ rác, không phải đến trường từ sáng sớm tinh mơ, lại không cần đứng đó quét dọn, cùng lắm là tan học muộn hơn một chút, cho rác vào bao nilon quẳng đi là xong.

Đợi cả lớp về hết, Triệu Thủy Quang bèn thu dọn cặp sách. Khi kéo túi rác đi về phía hành lang phía Tây, cô bỗng nghe thấy tiếng huýt sáo trầm bổng, cao thấp đứt quãng thành một bài hát. Cô bất chợt nhớ lại bài khóa vừa mới học thuộc: "Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu*".

(*) Nguyên tác "Đại châu tiểu châu lạc ngọc bản", là câu thơ trong bài Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, do Phan Huy Thực dịch.

Cô kéo túi rác to tưởng đi được vài bước xuống dưới, chỉ nhìn thấy một bóng người thanh mảnh ngồi trên bậc thang dưới tầng, đầu khẽ ngẩng lên, hai tay tùy ý chống vào bậc thang phía sau, khuỷu tay khom thành hình cung nhàn nhã. Gió trên hành lang thổi tới, thổi vào góc áo đồng phục màu trắng, thổi bay tiếng huýt sao du dương.

"Trần Tư Dương", Triệu Thủy Quang gọi. Triệu Thủy Quang và Trần Tư Dương đều là cán sự lớp. Từ lời Mười đến sau khi phân lớp, hai người đều học chung một lớp, cũng coi là bạn bè. Thường ngày, Trần Tư Dương là một nam sinh vô cùng chững chạc, người như Triệu Thủy Quang không biết tại sao lại không có duyên với sức hút của Trần Tử Dương, ngược lại, thu hút đám người điên điên khùng khùng ví như Hi Diệu, Cao Tâm, những thứ khác có thể liệt kê từng điều một.

Người kia quay dầu, quả đúng là Trần Tư Dương: "Triệu Thủy Quang, cậu chưa về à?".

"Tớ còn phải đổ rác nữa", Triệu Thủy Quang chỉ vào cái túi màu đen ở bên chân, "Cậu đang làm gì thế?". Cô đi đến bậc thang Trần Tư Dương ngồi, đặt mông xuống.

"Không có gì, à đúng rồi, cậu dự định điền nguyện vọng thế nào?", Trần Tư Dương ngước mắt hỏi Triệu Thủy Quang.

Trần Tư Dương là một cậu bé đẹp trai, vì chưa hoàn toàn trưởng thành nên đương nhiên không có khí chất đàn ông như Đàm Thư Mặc, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái không thể diễn tả.

Triệu Thủy Quang liếc thấy đơn nguyện vọng bỏ trống đặt trên cặp sách của Trần Tử Dương, bèn nói: "Tớ chưa điền, cậu điền thế nào?".

Trần Tử Dương quay mặt sang, đường nét khuôn mặt trở nên mơ hồ trong ánh chiều tà, nói: "Tớ không muốn điền, tớ không muốn học đại học".

Triệu Thủy Quang sửng sốt, lòng thầm nghĩ, Trần Tử Dương này hẳn là bị bệnh rồi, với thành tích của cật ta, chẳng phải muốn ghi danh trường nào là được ngay trường đó hay sao? Đầu óc Triệu Thủy Quang bị nổ tung triệt để.

Trần Tử Dương thấy Triệu Thủy Quang không lên tiếng, bèn quay đầu nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, cười nói: "Tớ nói hiện tại tớ không học đại học, dù sao thì hai năm nữa tớ phải cùng gia đình di dân đến Úc, lúc đó cũng không thể tiếp tục học ở trong nước được nữa".

Giờ Triệu Thủy Quang mới hiểu, Trần Tư Dương nói tiếp: "Mặc dù gia đình tớ nói cứ học ở trong nước trước, sau này sẽ chuyển học bạ sang đó, nhưng tớ tin vào những lời thầy Đàm nói, nên dốc hết dung cảm làm điều mình muốn. Còn hai năm nữa thôi là tớ phải đi rồi. Rất nhiều nơi trong nước tớ chưa từng đi, rất nhiều việc tớ chưa có cơ hội để làm, tớ không muốn cứ tiếp tục chờ đợi như thế này nữa".

Vào giây phút này, đôi mắt cậu thiếu niên mười bảy tuổi sáng lấp lánh.

Triệu Thủy Quang nhớ đến màn diễn thuyết của Đàm Thư Mặc, chẳng trách lúc đo Trần Tư Dương nghe lại kích động đến thế. Đàm Thư Mặc đúng là đã hủy hoại một con người.

Triệu Thủy Quang luôn cảm thấy Trần Tư Dương có thành tích tốt, năng lực giỏi, nhìn một Trần Tư Dương thế này, không biết tại sao lòng cô bất chợt dấy lên sự cảm động. Một người dám theo đuổi lý tưởng của mình luôn khiến người ta phải kính phục.

Trần Tư Dương nhìn ánh mắt sung bái của Triệu Thủy Quang, nở nụ cười ngượng ngùng, nhảy dựng lên, nói: "Nào, nào, để tớ giúp cậu đổ rác nhé!".

Một vai khoác cặp sách, cậu ta kéo theo cái túi rác màu đen to đùng bước xuống tầng.

Mấy ngày sau đó, Triệu Thủy Quang phát hiện ta, hiện giờ cứ ra hành lang phía Tây là có thể gặp Trần Tư Dương. Hai người trò truyện, Trần Tư Dương nói cậu ta đã xin làm tình nguyện viên quốc tế IVPA. Trần Tư Dương nói trạm đầu tiên phải đến Tây Tạng. Họ dần trở nên thân thiết, thật kỳ lạ, suốt hơn hai năm làm bạn bè, họ chưa tường thổ lộ tâm tình nhiều như mấy ngày này.

Thực ra còn một nguyên nhân nữa, Triệu Thủy Quang nhìn thấy Trần Tư Dương sẽ nhớ đến một người tha hương nơi đất khách quê người khác. Cậu từng nói cậu không muốn đi, nhưng không thoát khỏi sự sắp đặt của cha mẹ. Giả như có khoảng thời gian thế này, không biết cậu có thể nói cho cô biết lý tưởng của cậu với thần thái hào hứng như vậy hay không? Nếu được như vậy thì tốt biết bao! Mỗi lần nghĩ như thế, một góc nhỏ trong lòng Triệu Thủy Quang lại trở nên ướt át.

Mấy ngày sau, có nam sinh chạy đến hỏi: "Triệu Thủy Quang, cậu cảm thấy Trần Tư Dương thế nào?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!