Em vẫn là trẻ vị thành niên
Type: Suzinni711
Tình yêu nhạo báng thợ làm khóa.
- Koeman -
Tháng Một, trường học bắt đầu tiến hành thi thử, cũng coi như kỳ thi cuối kỳ. Đây là kỳ thi mà học sinh lớp Mười hai chờ đợi nhất, cũng là kỳ thi khiến mọi người phiền muộn nhất. Chờ đợi, bởi vì sau khi kết thúc kỳ thi, tuy răng phải học bù nhưng dù sao vẫn còn một kỳ nghỉ, chẳng mấy mà đến Tết. Phiền muộn, hiển nhiên là vì cách thời điểm "kỳ thi định đoạt cuộc đời" ngày một gần.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng. Buổi sáng thức dậy, Triệu Thủy Quang cảm thấy hơi choáng váng đầu óc, mẹ nói cô bị hạ huyết áp, giục cô mau ăn sáng.
Chớp mắt cái cô đã tới trường, chỗ ngồi trong phòng thi được sắp xếp theo thành tích của ngày thường. Triệu Thủy Quang, Trần Tư Dương, Mễ Ni đều ở phòng này. Cao Tâm ở phòng thi tầng dưới, chạy lên tìm Triệu Thủy Quang, trên thực tế là trông vào cái tên Trần Tư Dương đến tán gẫu.
Từ xa, Cao Tâm đã hỏi: "Hôm nay phòng các cậu là giám thị nào thế?".
Cả lớp bắt đầu cười rộ, Cao tâm nghĩ một hồi bỗng đỏ mặt, nói: "Tớ nói "Giám", chứ không phải "Gian"(*), xem kìa, suy nghĩ của các cậu thật phức tạp!".
(*) Trong tiếng Trung, "Giám" có nghĩa là giám sát, giám thị, và "Gian" mang nghĩa là gian trá, giam dâm có âm đọc giống nhau.
Triệu Thủy Quang không có sức để cười, Mễ Ni thấy cô không sôi nổi như thường ngày bèn hỏi làm sao, Triệu Thủy Quang uể oải gục xuống gàn, đang định nói đau bụng thì tiếng chuông vang lên.
Triệu Thủy Quang không thể làm gì hơn là bỏ túi bít ra. Mọi người đang đoán môn thi cuối cùng này ai làm giám thi, một lát sau thì thấy Đàm Thu Mặc cầm bài thi bước vào.
Triệu Thủy Quang nghĩ, lần này đã định trước là không làm được bài rồi.
Tiết mục cuối cùng lên sàn diễn quả nhiên là tiết mục then chốt. Đàm Thư mặc mặc chiếc áo lông cao cổ màu chì, càng khiến tướng mạo thêm phần tuấn kiệt. Từ lúc anh bước vào, đám con gái trong lớp đã bắt đầu thì thầm nhỏ to. Triệu Thủy Quang nghĩ, đây còn là phòng thi số Một đấy, ôi, học sinh xuất sắc sao cũng rối trí như vậy chứ.
Đàm Thư mặc đặt đề thi xuống, đứng trên bục giảng nói: "Để hết cặp sách của các em lên phía trước".
Cả phòng thi đang lặng ngắt như tờ, lập tức hành động.
Triệu Thủy Quang quả thực không còn chút sức lực nào, liên chọc Trần Tư Dương phía trước ra hiệu giúp cô cầm cặp sách lên.
Đàm Thư Mặc nói: "Mời các bạn đã nhận được đề thi úp đề thi xuống, đến khi nào cả lớp nhận hết tôi sẽ nói bắt đầu", dứt lời, anh liền phát đề thi cho từng bàn.
Lần đầu tiên Triệu Thủy Quang được biết đến thầy giáo coi trọng công bằng thế này. Cả lớp đều không khỏi bày tỏ lòng tôn kính với Đàm Thư mặc, nhưng họ đâu có biết, đây là thói quen hình thành tự nhiên sau thời gian dài ở nước ngoài của Đàm Thư Mặc.
Đàm Thư Mặc nói: "Cả lớp đã nhận được hết đề thi chưa? Được rồi, bắt đầu tình giờ làm bài".
Giống như phát lệnh xuất phát chạy, cả lớp cùng "xoạt" một tiếng, lật đề thi trả lời câu hỏi.
Trong phòng thi yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe tiếng "sột soạt" của bút viết trên giấy. Bốn mươi học sinh của phòng thi này đều là những gương mặt thuộc top đầu trong khối, trước giờ đều là anh đuổi tôi rượt chỉ để tiến thêm một bậc trong bảng xếp hạng.
Giờ phút này, chỉ có một người đang túa mồ hôi lạnh, sống chết gắng gượng tập trung, người đó chính là Triệu Thủy Quang.
Trong lòng Triệu Thủy Quang hoảng sợ vô cùng, người nào người nấy đều đang đắm chìm trong bài thi, còn bụng cô lại cuộn lên từng cơn đau quặn, đầu óc choáng vàng. Chỉ có cô không ở trong thế giới ấy. Cô vốn dĩ muốn xin không thi nữa, nhưng lại cho rằng bản thân căng thẳng nên mới đau bụng, việc mất mặt như thế này cô không làm nổi. Huống hồ, hôm nay là Đàm Thư Mặc troong thi, không thể để xảy ra chuyện gì được.
Đàm Thư Mặc luôn đứng bên cửa sổ, chốc sau lại vòng quanh lớp một vòng. Triệu Thủy Quang thấy anh đến gần đều căng thẳng muốn chết, bèn ngồi thẳng người, cánh tay che đi những câu hỏi chưa làm. Đàm Thư mặc cũng chỉ đi qua bàn của cô mà thôi. Triệu Thủy Quang trước giờ đều không hề gì khi thấy cô coi thì đứng bên cạnh, nhưng hôm nay coi như đã được lĩnh giáo một phen.
Đàm Thư Mặc đi hết một vòng bèn ra khỏi phòng thi. Cả lớp có phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục vùi đầu làm bài. Chẳng bao lâu sau Đàm Thư Mặc đã quay về, còn đứng ở cửa sổ phía trước, chỉ là chốc chốc lại xem điện thoại.
Một lát sau, hiệu trưởng hùng hùng hổ hổ đi tới, Đàm Thư Mặc ra khỏi phòng học, cả lớp có phần xôn xao, không nghe rõ cuộc đối thoại của họ, mơ hồ biết được cái gì đó không việc gì, không được khỏe, giám thi. Hiện trưởng tiến vào, vỗ bàn nói: "Trật tự, tiếp tục làm bài thi".
Đàm Thư Mặc đi vào từ cửa sau, đến bên bàn Triệu Thủy Quang, khẽ khom người, nhỏ giọng hỏi: "Em có đứng dậy được không?", rồi chìa tay ra.
Triệu Thủy Quang gật đầu, tay phải ôm bụng, tay trái nắm lấy tay anh, từ từ đứng dậy. Cô không dám nhìn mặt Đàm Thư Mặc, không dám nhìn mặt cả lớp, bẽ mặt vô cùng.
Đàm Thư Mặc dùi cô đến ngồi trong phòng nghỉ, đã gọi người của phòng y tế đợi ở đó, đo nhiệt độ cho Triệu Thủy Quang. Thấy cô sốt caom hỏi cô khó chịu chỗ nào, Triệu Thủy Quang bảo đau bựng, người kia nói: "Có lẽ cần đến bệnh viện kiểm tra, phải truyền nước".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!