Ầm–
Sâu trong mê cung rung chuyển dữ dội. Giống như một con quái thú đang ngủ say mà bây giờ lại bị đánh thức khiến nó tức giận gầm lên một tiếng chói tai.
Nhưng kỳ lạ là hầu như tất cả mọi người đều không hay biết gì, ngay cả những người chơi trong mê cung cũng không có chút cảm giác nào.
Chỉ có một số quái vật cấp cao và các quái vật khác ngẩng đầu nhìn vào khoảng không với vẻ mặt phức tạp.
Địch Linh vẫn còn đầy tự hào khi bước vào điểm dịch chuyển.
Cho đến giờ thì kế hoạch của cô đã thành công hoàn toàn, không chỉ thu hoạch được một lượng bảo vật và tinh thạch đủ để cô phung phí trong một thời gian dài, mà còn hố được một người mình ghét. Nghĩ như vậy, cô không thể không hả hê.
Điểm dịch chuyển này là điểm một chiều, không rõ đích đến. Nhưng trước đó Địch Linh cũng có mơ hồ nghe được một ít tin tức.
Căn phòng bí mật này đã tồn tại ngay khi lâu đài được xây dựng, nó không chỉ được sử dụng làm phòng chứa bảo vật mà còn là nơi ẩn náu trong trường hợp bất khả kháng.
Một khi có chuyện lớn xảy ra đe dọa đến tính mạng của chủ lâu đài, chủ lâu đài có thể trốn thoát qua căn phòng bí mật.
Từ đó Địch Linh suy luận rằng điểm dịch chuyển trong căn phòng bí mật này không được phép dẫn tới bất kỳ nơi nguy hiểm nào.
Để tránh bị truy đuổi, cô đã quyết định sử dụng nó để chạy trốn và sẽ không ở lại đó nữa.
Cô đã lên kế hoạch cho lối thoát của mình trước khi biết đến sự tồn tại của căn phòng bí mật. Giờ chỉ còn việc làm theo kế hoạch thôi.
Tuy nhiên Địch Linh không ngờ rằng sau khi ánh sáng trắng của điểm dịch chuyển tan đi, nơi đến lại là một nơi cực kỳ xa lạ.
Điểm đến của điểm dịch chuyển hơi lơ lửng cách mặt đất khoảng mười centimet, bởi vì chỉ có thể sử dụng một lần nên sau khi nó hoàn thành nhiệm vụ liền biến mất.
Điểm dịch chuyển vừa biến mất, Địch Linh liền ngã xuống đất, sau đó cô nghe thấy một tiếng cạch, rồi hình như có vài tia nước vừa bắn vào giày.
Cô cảm thấy hơi kỳ quái, rơi vào vũng nước rồi sao?
Trong không gian này có lẽ đang là ban đêm, xung quanh tối đen như mực, trên bầu trời không có bất kỳ vật thể phát sáng như sao hay mặt trăng, điều này rất không thân thiện với những chủng tộc không thể nhìn rõ vào ban đêm.
Hơn nữa không cần cảm nhận thật kỹ mà vẫn có thể nhận ra trong không khí có một loại cảm giác ẩm ướt, còn có một mùi vị kỳ quái, Địch Linh cảm giác rất quen thuộc với mùi vị nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
Trời ẩm quá, ở đây có nhiều nước à?
Cô đoán vậy.
Nhưng khi nghĩ đến giống loài của Nữ công tước, cô cũng không ngạc nhiên: Chẳng phải người cá bẩm sinh thích nước sao?
Việc đặt điểm dịch chuyển ở một nơi như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Ưu tiên hàng đầu là tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt để tránh bị phát hiện.
Với suy nghĩ này trong đầu cô tiến lên một bước, sau đó bị thứ gì giật mạnh suýt ngã xuống đất.
Cái đệt?! Địch Linh tức giận đá nó một cái, sau đó nghe thấy tiếng nó lăn đi.
Cô giơ chiếc đèn dầu đang cầm trong tay lên muốn xem nó là gì. Để rồi vô số ngày đêm sau đó, cô luôn hối hận về hành động ngu ngốc của mình.
Aaaaaaa—!!!
Tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang vọng trong không gian.
Chiếc đèn dầu rơi xuống đất, chẳng mấy chốc đã bị đống máu trên mặt đất nhuộm đỏ.
Đúng, là máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!