Chương 48: Nghi Ngờ

Hạ Nặc nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa, mặc dù ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, nhưng nụ cười trên mặt lại khiến cậu không thể đoán được tâm tư của hắn.

Lòng bàn tay Hạ Nặc vô cớ chảy ra một chút mồ hôi lạnh, người đàn ông đi về phía cậu, tiếng bước chân cộp cộp trong căn phòng yên tĩnh vang vọng hết sức rõ ràng.

Người đàn ông đến bên cạnh cậu và đứng lại, nhìn về phía cuốn sách đã khép lại trong tay cậu.

"[Bách khoa toàn thư Quái vật - Năm trăm loại tập tính quái vật mà chúng ta không biết]?" Hắn từ từ đọc tên của cuốn sách, sau đó nhếch khóe môi:

"Cuốn sách này vẫn còn rất thú vị, em có thể đọc nó nhiều hơn."

Anh đọc rồi sao?

Hạ Nặc thăm dò hỏi.

Từng xem qua. Người đàn ông trả lời hời hợt, để lộ một chút hoài niệm.

Nhưng cũng lâu rồi.

Hắn không chỉ đọc qua mà rất nhiều tư liệu trong đó thậm chí là do hắn cung cấp cho người biên soạn, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, người biên soạn đó cũng sớm đã trở thành một gò đất vàng.

Sớm là sớm thế nào?

Hạ Nặc thấy mình bắt đầu nghi ngờ từng câu nói của người đàn ông.

Khi một hạt giống nghi ngờ được gieo xuống, có đôi khi chỉ cần một hành động vô ý hoặc một lời nói vô tình cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng phong phú, bồi bổ cho hạt giống phát triển thành cây cao chót vót.

Và tất cả bắt đầu bởi vì quá nhiều sự tình cờ.

Ngay từ đầu, thân phận của Nadousha là do được người đàn ông giới thiệu và thái độ của bà ấy đối với hắn cũng rất lạ.

Nadousha miệng nói là hận thôn dân, nhưng lại không bài xích người đàn ông thân là con trai trưởng thôn, mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng Hạ Nặc vẫn phát hiện ra sự cung kính và sợ hãi của bà khi đối mặt với hắn.

Chẳng qua lúc đó Hạ Nặc cho rằng là bởi vì có mặt cậu, cũng không nghĩ đến người đàn ông.

Ngoài ra, người đàn ông đã chủ động đưa ra yêu cầu vào rừng cùng với bọn họ.

Và sau đó ở trong rừng, tất cả các đồng đội đều biến mất ngoại trừ cậu, cũng như không có thương tích gì.

Nếu nói rằng cậu không bị tấn công là bởi vì có sự bảo vệ của Thần thụ, thì tại sao người đàn ông cũng bình yên vô sự?

Hạ Nặc chỉ có thể nghĩ về hai khả năng: thứ nhất, hắn cùng phe với mãng xà và nó tự nhiên sẽ không tấn công hắn.

Thứ hai, hắn là một tồn tại mạnh hơn mãng xà cho nên nó không dám ra tay với hắn.

Mà dù là loại khả năng nào thì cũng nói lên thân phận người đàn ông không đơn giản.

Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, cho dù là mệnh lệnh của Nữ hoàng, chuyện cũ Nadousha nói ra, hoặc là lời đồn trong miệng của thôn dân.

Thì sau khi Hạ Nặc tới nơi này cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn thấy thủ phạm gây ra tai họa.

Cậu thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, bầy mãng xà gây ra cái chết của nhiều người kia là thật hay giả, không phải do người ta bịa đặt ra đó chứ?

Ngay cả rắn, cũng chỉ nhìn thấy một con vào ngày đác tiên tới đây, hơn nữa lúc ấy nó còn đang bị một đứa trẻ đuổi theo...

Chờ đã!

Đôi mắt Hạ Nặc đột nhiên mở to.

Cậu cố gắng nhớ lại bộ dáng con rắn nhỏ kia, toàn thân trắng như tuyết, trên da có những đốm trắng không rõ ràng lắm, dưới ánh mặt trời óng ánh những vệt vàng kim, thân dài không tới nửa mét, nhỏ nhắn, rất ưa thích vùng nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!