Chương 11: (Vô Đề)

Ở phía bên kia, Trương Mạn, Hà Thảo Na và hai trợ lý của cô đang trốn trong một ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ ở trường đua ngựa.

Biểu tình của Hà Thảo Na còn mang theo vài phần khủng hoảng.

Cô cẩn thận thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát, cố gắng cười một chút:

"May mà trốn đi kịp, vạn nhất bị nhìn thấy liền hỏng bét rồi."

Trương Mạn nhíu mày, bất động thanh sắc nói:

"Vừa rồi cô đang trốn cái gì? Bất quá chỉ là một con chim bay qua mà thôi, không cần phản ứng lớn như vậy chứ?"

Hắn có một đôi mắt màu vàng, bộ dáng cao lãnh tinh anh, lúc nhướng mày nhìn người có vài phần hương vị từ trên cao nhìn xuống.

Khi hắn dùng loại giọng điệu này nói chuyện, giống như đang nói: chỉ là một con chim mà cũng khiến ngươi ầm ĩ như vậy? Lộ ra một cỗ khí tức khinh miệt.

Trong thế giới trò chơi này, hắn cho mình là một con thú hiền lành tự cao tự đại như vậy.

Tuy rằng sẽ dễ thu hút hận thù, khiến người ta vô thức khinh thường nhưng cũng sẽ khiến người ta không phải đề phòng.

Thiết lập nhân vật của hắn khá thành công.

Giống như bây giờ, ánh mắt của hai người đàn ông phía sau Hà Thảo Na đã lộ ra hàm ý tôi sợ các người không phải là người thiểu năng.

Hà Hồ tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng trong mắt cũng có chút khinh thường, cô nhẹ giọng thì thào:

"Anh Dương. Anh đừng nói như vậy, tôi chỉ là một người phụ nữ nhát gan, đương nhiên sẽ không bình tĩnh được như anh."

Hà Thảo Na đã gặp nhiều loại nam nhân tự cho mình là rất cao này.

Phương pháp đối phó với bọn họ chính là phải nâng đỡ, phải khen ngợi bọn họ nhiều hơn, biểu hiện vô cùng sùng bái.

Sau đó mới có thể khiến cho bọn họ đi theo bước chân của ngươi.

"Thực ra thì anh Dương, chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao tôi lại sợ hãi như vậy?" Cô vén tóc lên và nở nụ cười.

"Nếu cô muốn nói thì cứ nói, tôi đang nghe" Trương Mạn khoang tay trước ngực nói với giọng điệu nhã nhặn.

"Tôi sợ quạ, bởi vì trong truyền thuyết đó, con quạ là người dẫn đường cho quái vật. Nếu bị quạ đen phát hiện, quái vật cũng biết được vị trí của chúng ta, hắn sẽ nhanh chóng đuổi theo gi. ết c. hết chúng ta."

"Quái vật? Ý cô là người lửa" trong phòng yến hội ban nãy?".

Trương Mạn tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng cũng không nghĩ như vậy.

Nguyên nhân không phải là hắn, người lửa trong phòng yến hội tuy rằng thoạt nhìn dọa người, nhưng bản thân cũng không lợi hại chút nào..

Nếu nói nó là một BOSS đứng sau thế giới cấp bậc nguy hiểm xếp hạng trung bình, Trương Mạn không tin.

"Đương nhiên là không."

Hà Thảo Na phản bác,

"Quái vật thật sự so với hắn lợi hại hơn nhiều. Nếu bị hắn theo dõi, chúng ta ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có."

"Hà tiểu thư hình như biết rất nhiều tin tức không ai biết nha, chẳng lẽ trước đó cô từng tới trang viên sao?" Trương Mạn hỏi thẳng vào vấn đề.

"Đương nhiên là không!"

Hà Thảo Na trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, đây là lần đầu tiên từ khi gặp mặt đến giờ cô không khống chế được cảm xúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!