Chương 9: (Vô Đề)

Yến Hảo có hơi hoảng hốt: "Lớp trưởng, cậu nói cậu khích lệ tôi?"

Giang Mộ Hành: "Ừm."

Bên tai Yến Hảo vang lên tiếng pháo hoa nở rộ, cậu ngẩng đầu: "Vậy...

"Bất thình lình đối mặt với Giang Mộ Hành, tư duy Yến Hảo nhất thời đứt đoạn, không biết bản thân muốn nói gì. Giang Mộ Hành hững hờ khẽ cụp mắt nhìn sang, lông mi vừa dài lại dày, đồng tử đen lạ thường, trong đó như đang cất giấu đáy biển vực sâu. Biết rõ nguy hiểm, lại khiến người ta không nhịn được muốn liều lĩnh lao vào kiếm tìm. Một cơn tê dại oanh tạc da đầu Yến Hảo, không sao kiềm chế chạy đến gáy, khuếch tán tới toàn bộ lưng. Cậu gãi gãi cổ:"Chúng ta ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi.

"Giang Mộ Hành bưng nước ngọt lên uống vài ngụm. Yến Hảo dán mắt vào yết hầu chuyển động lên xuống của hắn, cũng tự làm theo vậy."Chẳng phải nói ăn cơm à?"

Giang Mộ Hành liếc cậu một cái, "Nhìn lớp trưởng có thể no bụng?"

"..."

Yến Hảo bỗng hồi thần, cậu túm tóc che đi vành tai ửng hồng, rồi lại kéo đuôi tóc, bình tĩnh nói: "Lớp trưởng, tôi cảm thấy yết hầu của cậu...! ừm...! rõ ràng hơn so với tôi rất nhiều."

Giang Mộ Hành đặt ly xuống: "Cậu dậy thì muộn."

"...! Có đâu." Yến Hảo cãi lại, "Tôi chỗ nên dậy thì đều dậy thì rất tốt."

Giang Mộ Hành cầm đũa gắp đồ ăn: "Cậu nói cái gì thì là cái đấy."

Giọng điệu người lớn đối xử với trẻ con.

"..."

Yến Hảo liếc nhìn băng gạc trên thái dương Giang Mộ Hành, nhớ tới bức ảnh đẫm máu trên Tieba kia, trước mắt cậu lại hiển hiện hình ảnh hắn đứng ở thang cuốn, tim cậu đau nhói khó chịu một hồi.

"Lớp trưởng, nguyện vọng của cậu là trường nào?"

Giọng Giang Mộ Hành không rõ: "Chưa nghĩ ra."

Yến Hảo lại hỏi: "Chắc cậu sẽ không ở lại thành phố này đúng không?"

Giang Mộ Hành lắc đầu: "Sẽ không."

Yến Hảo à một tiếng, tâm tư không ngừng rục rịch: "Vậy sau này cậu muốn làm việc ở thành phố nào?"

Giang Mộ Hành ngước mắt.

"Cậu là học thần được trường học công nhận, là đại diện cho những người đỉnh nhất. Rất nhiều người xem cậu là thần tượng." Yến Hảo cúi đầu gặm xương sườn, "Trong Tieba có không ít bài thảo luận, tất cả mọi người tò mò không biết tương lai cậu sẽ thế nào."

Giang Mộ Hành thản nhiên nói: "Chuyện tương lai, để tương lai mới biết."

Yến Hảo li3m sạch nước sốt bên miệng, lộ ra một đoạn lưỡi nhỏ hồng nhạt, nhanh nhẹn lại căng nước, "Cậu có kế hoạch không?

"Lông mày Giang Mộ Hành thoáng cau lại cực nhanh. Hắn uống ngụm nước ngọt, gắp một miếng cải thìa xào đậu phụ khô ăn đi:"Có, đang thực hiện từng cái một."

Yến Hảo rất muốn biết cách hắn trù liệu tương lai, muốn nỗ lực lưu lại một dấu chân của mình ở đâu đó trong kế hoạch của hắn.

Song không dám hỏi, sợ làm hắn phản cảm.

Thật không dễ rút ngắn khoảng cách.

Giang Mộ Hành như một viên trân bảo trên đỉnh núi, cậu nằm trong đại quân ngưỡng vọng dưới chân núi, nhìn từng người khác lòng đầy hi vọng leo lên, rồi lại từng người thất vọng đi xuống.

Giờ đây bản thân cũng bắt đầu leo lên từng chút...

Yến Hảo ăn xong một bữa cơm, chỉ ăn ra hai hương vị, ngọt và chát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!