Chương 31: (Vô Đề)

Hai chữ "khen thưởng

"tựa như miếng bánh ngọt khổng lồ từ trời rơi xuống, đập cho Yến Hảo ngây ngẩn. Giang Mộ Hành đến đâu, Yến Hảo theo tới đấy, như một đứa trẻ mới học bước đi, ngu nga ngu ngơ, lảo đảo loạng choạng. Bất cứ khi nào cũng có thể giang hai cánh tay hô một tiếng"Ba ơi, ôm

". Giang Mộ Hành quay đầu lại bắt gặp tình cảnh như vậy, thái dương của hắn giật một cái:"Yến Hảo, cậu uống rượu?"

Yến Hảo bừng tỉnh: "Lớp trưởng, ban nãy cậu mới nói muốn bàn bạc chuyện khen thưởng đúng không?"

Giang Mộ Hành: "...

". Yến Hảo bưng một bát nho ăn, có vẻ đã bình tĩnh:"Trước đó đã hẹn rồi, tôi thi đến mục tiêu cậu đặt ra thì mời cậu đi biển chơi."

Liếc Giang Mộ Hành một cái, Yến Hảo cắn trái nho trong miệng, nước chua chua ngọt ngọt quấn lên đầu lưỡi, khiến hơi thở cậu ngọt lịm.

"Tôi nói lời giữ lời.

"Giang Mộ Hành không phản ứng gì. Yến Hảo tự động viên bản thân, không ngừng cố gắng nói:"Mùa này đi chơi biển rất hợp đấy.

Thời đại phát triển rất nhanh, đợi mấy năm nữa mới đi thì đã cực kỳ thương nghiệp hoá, đến lúc đó có lẽ ngay cả cái vỏ sò cũng không thấy."

Lông mày Giang Mộ Hành khẽ động: "Thành phố này không có biển."

"Chúng ta đến thành phố A." Yến Hảo giơ bát tới trước mặt hắn, nói sau khi hắn đưa tay lấy quả nho, "Khi ấy có thể nhân tiện tham quan đại học A một lát.

"Giang Mộ Hành vẫn không phản ứng. Một suy đoán táo bạo loé lên trong đầu Yến Hảo. Cậu chần chừ vài giây, thăm dò hỏi:"Lớp trưởng, có phải cậu say xe không?

"Giang Mộ Hành trầm mặc không đáp. Vậy tức là thừa nhận? Sắc mặt Yến Hảo biến đổi. Từ nhỏ cậu đã vô cùng thích mùi xăng, cảm thấy ngửi vô rất thơm. Bây giờ cậu cảm giác mình cách Giang Mộ Hành càng xa hơn."Say xe rất khó chịu nhỉ, vậy không đi nữa, sau này có cơ hội sẽ bàn."

Giang Mộ Hành hững hờ xoay nắp bút: "Phải ngồi xe bao lâu?"

Yến Hảo vội trả lời: "Có tàu lửa, hơn ba tiếng.

"Giang Mộ Hành hơi cụp mắt, dường như đang suy xét. Đồng hồ trên tường vang tích tắc, khí lạnh từ điều hoà thổi vào làm lá dây thường xuân giả không ngừng lay động. Yến Hảo càng chờ càng nôn nóng. Khi cậu cảm thấy tim mình sắp xảy ra vấn đề, bên tai bỗng vang lên âm thanh:"Có thể đi.

"Yến Hảo thình lình nhìn qua. Giang Mộ Hành không xoay nắp bút nữa mà dùng ngón trỏ gõ gõ, im lặng chốc lát nói:"Nhưng khi lên xe tôi sẽ giống như người tàn tật, không lo nổi việc khác."

Yến Hảo mím môi, quả nhiên là say xe, xem chừng hắn bị say rất dữ dằn, cậu nở nụ cười: "Không thành vấn đề, lớp trưởng, tôi chăm sóc cậu nhé."

Vừa dứt lời thì Giang Mộ Hành hỏi ngay: "Cậu chăm sóc tôi thế nào?

"Não Yến Hảo chết máy, ngơ ngác nhìn hắn. Giang Mộ Hành che miệng ho khan hai tiếng:"Bao giờ lên đường?

"Giang Mộ Hành lặp lại lần nữa, gọi tên cậu:"Yến Hảo, tôi hỏi cậu bao giờ lên đường?"

Bấy giờ Yến Hảo hồi thần: "Thời tiết tuần này là đẹp nhất."

"Mai cuối tuần, nếu cậu có thể xin nghỉ với ông chủ quán cà phê, chúng ta có thể đi ngay ngày mai, rồi trở về vào chiều thứ tư. Tối cậu dẫn tôi tới quán Thanh Tranh kia mở mang tầm mắt."

Giang Mộ Hành không cảm xúc mở miệng: "Mai tôi không chỉ làm bán thời gian ở quán cà phê mà còn một nơi khác vào buổi sáng.

"Trời nắng trên đỉnh đầu Yến Hảo bị một đám mây đen xâm chiếm trong chớp mắt. Cậu đặt nửa bát nho lên bàn, đáy mắt tuôn ra mấy phần u ám. Sao Giang Mộ Hành lại sống khổ cực như vậy? Yến Hảo cấu mạnh lòng bàn tay, ngực bị ngộp bởi luồng lệ khí, muốn mắng người... Giang Mộ Hành ra ban công tiếp điện thoại. Trần Phong ở đầu kia giới thiệu việc với hắn:"Nhóc Giang, chỗ tôi có một suất công việc gia sư cho cậu nhận."

"Cũng coi như là một đứa con của nhà họ hàng tôi, giống cậu, nửa cuối năm là lên 12, học cửu trung, bị lệch môn nghiêm trọng, nghỉ hè cậu phụ đạo cho nó học."

Giang Mộ Hành nhìn xuống cảnh đêm bên sông: "Không nhận."

Trần Phong không ngờ sẽ bị từ chối, hắn ta hơi sửng sốt: "Có tiền lại không kiếm?"

"Không phải cậu từng làm ở cơ sở gia sư à? Dạy kèm cho người ta là tuyệt chiêu sở trưởng của cậu, sao không nhận được?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!