Yến Hảo mới vừa đến chỗ ngồi của Giang Mộ Hành, Tống Nhiên đã nhìn qua ngay, mặt mũi tràn đầy sự hiếu kỳ của bạn bè, hệt như tiếp theo cậu có thể biến ra ma thuật.
Tống Nhiên đẩy đẩy kính: "Yến Hảo, cậu đến tìm tôi có gì không?
"Yến Hảo không nói gì, chỉ khom lưng cúi đầu, vươn tay vào trong ngăn bàn của Giang Mộ Hành. Chung quanh có một hai người nhìn sang, tiếng ồn ào của lớp hơi ngưng lại, sau đó vang dữ dội hơn nữa. Vẻ mặt Tống Nhiên hứng thú:"Lão Giang nhờ cậu lấy hộ cậu ta cái gì?
"Yến Hảo không phản ứng, cầm bình rời khỏi. Tống Nhiên:"...
"Không phải lần trước ở cùng rất hoà hợp ư, sao lần này phớt lờ luôn rồi? Tống Nhiên nghĩ bể đầu cũng sẽ không nghĩ tới, Yến Hảo không để ý cậu ta chỉ là bởi ai đó muốn cậu làm vậy, cậu vô cùng nghe lời... Yến Hảo vừa rời phòng học thì bị Dương Tùng đuổi theo kéo tay lại."Là sao vậy?" Vẻ mặt Dương Tùng như gặp quỷ, "Hạ Thuỷ nói Giang..."
"Hành Tây!"
Hạ Thuỷ vội vã chạy qua, đóng cửa sau, cẩn trọng với người lớp khác trên hành lang, thấp giọng nói: "Là Ba chấm thuỷ, đừng gào nữa."
Dương Tùng: "...
"Ba chấm thuỷ? Có ám con mẹ nó hiệu luôn rồi? Hạ Thuỷ cảnh cáo Dương Tùng:"Đừng gây phiền phức cho Tiểu Hảo."
Dương Tùng "Ha": "Tao gây phiền phức cho nó hồi nào?"
Hạ Thuỷ hừ hừ: "Ban nãy trong lớp, nếu tao không cản thì có phải mày đã xông lên rồi không?"
Dương Tùng ăn trái đắng, cậu ta đá một cước vào cửa sau vang lên cái "rầm
", dẫn tới loạt tiếng giật mình chửi mắng trong lớp. Yến Hảo đỡ trán:"Được rồi, dạy kèm mà thôi, sao phản ứng đứa nào cũng ngày càng lớn vậy, cứ như tao kết hôn với người ta sau lưng chúng mày không bằng."
Miệng Dương Tùng giật nhẹ: "Ngài Hảo, xin nhắc ngài một câu, ngài còn cách tuổi kết hôn hợp pháp tận mấy năm."
"Phải đó ngài Hảo."
Mặt Hạ Thuỷ nghiêm túc, "Bình tĩnh thôi."
Yến Hảo: "..."
Dương Tùng nghĩ đến việc chuyện này là Hạ Thuỷ kể lại với cậu ta, cậu ta liền phát cáu, điệu bộ như cô vợ nhỏ bị vứt bỏ: "Tại sao tao không phải người biết đầu tiên?"
Hạ Thuỷ tạo tư thế "cảm ơn đã nhường
". Dương Tùng muốn tức điên, đến nước này vẫn không quên làm màu, cắn răng ném ra câu cửa miệng với Yến Hảo, có phần vô cùng đau đớn:"Người anh em, tao cần một lời giải thích hợp lý."
Yến Hảo cho cậu ta: "Tao nói Hạ Thuỷ vì lúc đó mày đang trong thời kỳ thất tình."
"Tao đang trong thời..."
Dương Tùng khựng lại, xanh mặt không nói nữa.
"Đang trong trường không nói chuyện này, hôm khác nói tiếp." Yến Hảo liếc một cái về phía toà văn phòng, bước theo hướng hành lang, "Tao phải đi đưa bình nước, hai chúng mày về trước đi, không cần chờ tao."
Dương Tùng theo sau, nhìn bình nước màu xanh da trời trong tay cậu: "Tại sao mày đã bỏ tiền dạy thêm lại còn chạy việc cho cậu ta?"
"Chạy việc cái gì."
Yến Hảo đá cậu ta, "Mày không giúp đỡ bạn học mày à?"
Dương Tùng cười nhạo: "Vậy sao không nhờ bạn cùng bàn là Tống Nhiên đưa, không nhờ lớp phó đưa? Không nhờ cán sự môn văn ngồi sau cậu ta đưa?"
Yến Hảo vuốt tóc mái: "Ai đưa chả được, cậu ấy nhờ tao thì tao đưa thôi, tí chuyện vặt vãnh, ngừng kêu gào được không?
"Vài người lớp khác quan sát ngoài hành lang. Dương Tùng hung ác rống lên từ cuống họng:"Nhìn con mẹ chúng mày à!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!