Chương 25: (Vô Đề)

Mùa hè lâu tối, thi toán xong trời vẫn sáng trưng.

Yến Hảo chân trước rời khỏi phòng thi, chân sau bị Dương Tùng kéo đi mua điện thoại.

Yến Hảo mua sợi dây thun màu đen trong tiệm, túm tóc mái lên cột chặt, toàn bộ đầu óc thoáng mát hơn nhiều.

Mất tóc mái rồi, nốt ruồi trên ấn đường bị lộ ra, rất nhỏ, chỉ là một chấm, màu sắc cũng không diễm lệ quá đà, ngũ quan sống động, nổi bật lên sự hết sức linh động của dung mạo.

Ông cụ coi bói ở ven đường thấy Yến Hảo, ánh mắt bừng sáng như thấy cọc tiền dày cộp, vuốt vuốt râu gọi cậu: "Chàng trai xin dừng bước.

"Yến Hảo dừng lại. Ông cụ ra vẻ huyền bí:"Trên ấn đường cậu có nốt ruồi, đây là tướng quý phi...

"Nói một nửa lại ngưng như muốn nói lại thôi, rất có hương vị của người từng trải. Yến Hảo hút ngụm trà sữa, híp mắt phối hợp hỏi:"Còn gì nữa?"

Ông cụ vừa bấm đốt ngón tay vừa lắc đầu, có phần cao thâm khó dò thở dài một tiếng: "Thực sự khó nhìn ra, bần đạo bói cho cậu một quẻ mới cho hay được một hai điều.

"Yến Hảo ngó tấm bảng cạnh quầy hàng, một quẻ năm mươi. Dương Tùng ở bên cạnh thầm ngoi ra câu:"Chào buổi tối đạo hữu."

Ông cụ: "..."

Dương Tùng cất cao giọng nói: "Xin hỏi thường ngày đạo hữu tu hành ở đâu, học ở môn nào phái nào, học theo vị đại năng nào?

"Người qua đường chung quanh nghe tiếng liếc mắt, chỉ chỉ trỏ trỏ, khuôn mặt già của ông cụ tái cả rồi. Yến Hảo nhai trân châu trong miệng, bả vai run rẩy. Cơn nghiện của Dương Tùng đã hết, bàng quang thiếu điều nín muốn nổ, cậu ta hít sâu nhìn bốn phía:"Tiểu Hảo, tao vô KFC đái cái, mày chờ tao tí."

Yến Hảo đang định đi thì vô tình liếc thấy cái gì, đổi chủ ý ngồi xuống, ngón tay chỉ vào góc trên bên phải của loạt cái móc treo.

"Đó là cái gì?"

Ông cụ tức khắc cầm một cái cho cậu xem: "Cửu Cung Bát Quái đồ."

Yến Hảo mới lạ: "Có để làm gì không?"

Gương mặt đầy nếp nhăn của ông cụ nghiêm túc: "Có thể trừ tà tránh tai, chiêu tài chặn sát, mở vận hộ thân."

Mắt Yến Hảo lia lia móc treo: "Bạc nguyên chất?"

Ông cụ gật đầu: "Chắc chắn là vậy.

"Yến Hảo uống từng ngụm trà sữa, không biết đang nghĩ gì. Ông cụ sốt ruột trong lòng, ngoài mặt là vẻ dửng dưng cao sơn lưu thuỷ. Ánh mắt Yến Hảo dừng trên móc treo một lát, lúc thu hồi tầm nhìn thì bắt gặp một vật, cậu duỗi tay qua. Là một cây bút, có mảnh giấy quấn quanh nó, sờ vào mịn hơn cả những tờ giấy Yến Hảo từng chạm, bề mặt nổi lên một lớp bóng láng nhàn nhạt, không biết làm từ chất liệu gì. Trên giấy là lít nha lít nhít hoa văn màu đỏ. Yến Hảo sờ thân bút:"Đây cũng là Cửu Cung Bát Quái đồ?

"Biểu cảm của ông cụ hơi mất tự nhiên, dáng vẻ không muốn thừa nhận lắm. Yến Hảo lại hỏi:"Ông tự vẽ?"

Nét mặt ông cụ càng mất tự nhiên, ánh mắt cũng né tránh: "Không phải."

"Vậy ạ." Vẻ mặt Yến Hảo đáng tiếc đặt bút xuống, "Nếu phải thì cháu đã mua rồi."

Ông cụ lập tức đổi giọng: "Phải, là bần đạo vẽ!"

"Lúc bần đạo vẽ bức này, cơ thể khó chịu nên vẽ hơi ẩu." Ông cụ vuốt râu khụ một tiếng, "Bản thân bần đạo cũng không mấy hài lòng nên quấn đại vào bút, dùng viết chữ, không đem ra bán."

Yến Hảo nhìn hoa văn phức tạp, chỉ xem thôi cũng choáng đầu: "Dùng chu sa vẽ ạ?"

Ông cụ khoanh chân: "Đúng vậy."

Yến Hảo xác định là Cửu Cung Bát Quái đồ hoàn chỉnh, chỉ là không có cách tháo xuống khỏi cây bút, bèn nói lấy cả bút luôn.

"Bao nhiêu tiền?

"Ông cụ nhìn đôi Nike trên chân cậu. Yến Hảo nuốt xuống ngụm trà sữa:"Hàng nhái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!