Chương 22: (Vô Đề)

Lúc Yến Hảo tiến vào phòng thi, có mấy ánh mắt phóng qua dò xét trên dưới.

Nhờ phúc của Giang Mộ Hành, dạo gần đây tình cảnh này diễn ra mỗi ngày, cậu đã tập mãi thành quen.

Yến Hảo ngồi xuống vị trí của mình, điện thoại cất trong cặp, không dám mang theo người, sợ bị phát hiện rồi tịch thu.

Cậu ngồi chán một hồi, đổ đồ đạc trong hộp bút ra rồi lại xếp vào.

Lưng bị chọc nhẹ một phát, động tác Yến Hảo dừng lại.

Quay đầu thì thấy là một nữ sinh, cậu cụp mắt, mặt mũi tràn đầy khó xử.

Nữ sinh lấy một bức thư tình ra, miết nó đưa đến trước mặt cậu: "Cậu ơi, có thể phiền cậu...

"Nghe được lời mở đầu quen thuộc ở phòng thi, đáy mắt Yến Hảo nổi lên vẻ âm u. Tại sao thi cử mà vẫn phải giúp Giang Mộ Hành đối phó với loại chuyện này? Cậu đang định ngắt lời thì thấy lúc muốn nói tên ra, nữ sinh hơi ngưng lại."Chuyển cho ai?"

Nữ sinh xấu hổ đỏ mặt: "Bạn cùng bàn của cậu."

Sắc mặt Yến Hảo tức khắc tốt lên: "Được, tôi sẽ chuyển cho cậu ta.

"Nữ sinh vui mừng, liên tục nói cảm ơn không ngừng... Đề thi phát xuống, Yến Hảo lật qua lật lại lướt sơ rồi bắt đầu làm bài. Đoạn đầu coi như thuận lợi, đến phần chép lại danh ngôn thơ ca cổ thì mắc kẹt ở câu thứ hai. Yến Hảo cắn đốt ngón tay trái, cảm giác hôm trước mình có thấy hai câu này trong sách giáo khoa. Giờ lại không tài nào nhớ nổi, cứ như đột nhiên bị thiểu năng. Yến Hảo nhăn mày ngẩng đầu, giám thị đứng trước bục giảng nhìn sang, hai người bốn mắt nhìn nhau."..."

Tư duy Yến Hảo triệt để đứt gãy.

Giám thị xuống bục giảng, bưng chén trà đứng bên cạnh Yến Hảo, quay mặt về phía học sinh đằng sau.

Yến Hảo nhìn chằm chằm câu điền khuyết, đầu óc mờ mịt.

Chẳng mấy chốc, giám thị đột nhiên đi đến trước chỗ ngồi của một học sinh, thu bài làm, tìm ra phao, động tác liền một mạch.

Phòng thi vang lên tiếng hít sâu trong nháy mắt, không khí căng thẳng đến tột đỉnh.

Chiếc quạt trên trần thổi vù vù, gió nóng, không mát, bật lên chỉ có chút tác dụng tâm lý.

Tiếng động này khiến mọi người nghe mà thấy sốt ruột.

Di chuyển bàn, rơi bút, ho khan...! Toàn bộ tiếng ồn đan xen vào nhau, bao gồm cả sự đau khổ với đợt thi này.

Cánh tay Yến Hảo đặt trên bàn đã ịn ra vệt nước, vừa ướt vừa nóng, làm dính mặt bàn với bài thi.

Cậu khẽ dịch dịch để đổi sang vị trí mát hơn chút, lau mặt hít sâu, bỏ qua câu kia và tiếp tục.

Sau đó giám thị lại thu bài làm của hai học sinh khác, người hung ác không nói nhiều, bắt phao một lần chuẩn một lần, không ai có thể giấu được.

Yến Hảo thi xong quay về lớp, kể chuyện này với Hạ Thuỷ Dương Tùng, nhận được hai phần thông cảm.

"Anh Hảo, lần này số mày không tốt à." Dương Tùng nhai xylitol,

"Vừa là hàng đầu tiên, vừa thi trúng phòng Nhị Lang Thần canh. Ổng có con mắt thứ ba, tự động phân biệt ai phao. Và đặc biệt thích nhìn chòng chọc, không có gì vẫn nhìn chòng chọc. Trời muốn xử mày rồi."

Hạ Thuỷ hỏi xin cậu ta một cục xylitol: "Đúng là rất thê thảm, nghĩ thoáng chút."

"Thực ra cũng không tính là gì, không chép được thì khỏi chép thôi, bố đây chưa bao giờ chép cả." Dương Tùng khinh thường, "Tự mình thi, cho dù có là trứng ngỗng thì vẫn là tự mình."

Hạ Thuỷ sửa lại: "Trứng ngỗng đâu cần thi nhể."

Dương Tùng: "..."

Hạ Thuỷ thở dài xa xăm: "Người ngồi trước tao cũng bỏ tiền vào đây giống tao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!