Chương 20: (Vô Đề)

Yến Hảo về đến nhà thì bỗng nhiên nghĩ tới Giang Mộ Hành nên mới gửi tin nhắn cho hắn, nói dối mình đang ở gần quán cà phê, hỏi có thể qua không.

Vừa nhận được tin nhắn của Giang Mộ Hành, Yến Hảo tức khắc lao ra cửa, nhớ tới cái gì lại vội trở về phòng, xách ba lô trên lưng, gấp gáp rời cửa.

Yến Hảo đặc biệt bắt xe tới quảng trường Thời Dung, từ đó đi sang quán cà phê, nửa đường còn mua bánh mì tại một cửa tiệm nổi danh ở quảng trường.

Nếu Giang Mộ Hành nghi ngờ, cậu sẽ lấy bánh mì ra để chứng minh mình thật sự đang ở gần.

Nếu đặt tâm tư đó lên học tập...

Không thể nào.

Yến Hảo chấm dứt suy nghĩ đấy.

Giang Mộ Hành có thể đem lại cho cậu cảm giác động tâm, học tập sẽ khiến cậu chết tâm...

Quán cà phê Nam Sơn nằm trong khu biệt thự, được xây nên từ gạch đỏ.

Cành lá sum suê của cây ngô đồng niềm nở giang rộng mà chẳng hề bị cản trở, bóng râm buông xuống quấn quýt chặt chẽ với cánh cửa.

*Đây là ảnh cây ngô đồng, không phải cây ngô trên đồng.

Yến Hảo ngó nghiêng bốn phía, thầm nghĩ bất luận là quán bar hay quán cà phê, hoặc công việc cậu không biết, nhất định Giang Mộ Hành đều đặc biệt chọn lựa.

Để giảm bớt tỉ lệ chạm mặt bạn học, có thể bớt đụng chuyện hơn.

Yến Hảo không đẩy cửa vào ngay, cậu đứng dưới tán cây ngô đồng nhắn tin cho Giang Mộ Hành.

- Lớp trưởng, tôi đến rồi.

Một khắc sau, cửa bị đẩy ra từ bên trong.

Yến Hảo cầm điện thoại ngẩng đầu, thấy Giang Mộ Hành bước ra, mặc bộ đồng phục màu đen, thiết kế đơn giản, nổi bật sự tươi mát nhanh nhẹn của hắn.

Đây là lần thứ hai Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành làm việc.

Bối cảnh không phải buổi đêm mập mờ u tối, mà là xế chiều hai giờ rưỡi, ánh sáng chói loà, nắng gắt như lửa.

Giang Mộ Hành bước xuống bậc thang, không có chiếc kính gọng vàng làm đẹp, cũng không có cà vạt thắt lỏng lẻo, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ đổi thành chiếc áo sơ mi đen nặng nề, ống tay áo được kéo xuống và cài cúc lại, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, mang tới cảm giác khác biệt.

Là một hơi thở đầy nam tính mạnh mẽ, vẻ đẹp trai vô cùng chính thống, cay nghiệt, khí phách.

Hơn nữa...

Nét mặt Giang Mộ Hành hồng hào, trên người không có sự mệt mỏi của đêm đó.

Ánh mắt Yến Hảo rất gấp cũng rất loạn, sau khi di chuyển một trận thì dừng tại một chỗ.

Giang Mộ Hành theo ánh mắt cậu đảo qua, phát hiện cậu đang nhìn quần tây đen của mình.

"...

"Giữa tiếng ve sầu, ánh sáng xuyên qua tán lá đổ bóng lốm đốm trên người hai thiếu niên. Mồ hôi nhỏ xuống theo đường cong chiếc cằm non trẻ của Yến Hảo, chảy vào trong cổ. Có chút ngứa, cậu lập tức giật mình một cái, lúng túng thu hồi tầm mắt đang dán lên quần tây Giang Mộ Hành."Ờm, lớp trưởng, chỗ này khó tìm."

Ánh mắt của Yến Hảo căng thẳng ngó trước ngó sau, lướt qua hắn xem quán cà phê, "Cũng không đông người nhỉ?"

Giang Mộ Hành "ừ": "Không đông."

Yến Hảo hò reo trong lòng, vậy Giang Mộ Hành sẽ không phải bận rộn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!