Chương 19: (Vô Đề)

Yến Hảo trộm dịch câu nói kia của Giang Mộ Hành thành "Đừng sợ, có tôi đây rồi, tôi che chở cậu

", phân tách thành từng nét một, trịnh trọng giấu vào nơi sâu nhất trong đáy lòng. Trên đường trở về, Yến Hảo cầm điện thoại tìm tới dãy số của Giang Mộ Hành, xoá xoá bớt bớt chỉnh sửa nội dung, cuối cùng vẫn là câu cậu muốn nói nhất. - Thích cậu. Đầu ngón tay Yến Hảo thoáng đặt ở chỗ"Gửi đi

", tay run một cái, không dám bấm. Bên trong bản nháp lại nhiều thêm một tin nhắn... Cảm xúc vui vẻ của Yến Hảo đột ngột ngưng lại vào khoảnh khắc mở cửa chung cư. Cậu nhặt bao thuốc lá trống rỗng đã bị bóp đến biến dạng cạnh tủ giày, đóng cửa tiến vào trong phòng khách, đá đá Dương Tùng đang nằm trên sàn nhà."Muốn chết thì chết ở ngoài đi."

Dương Tùng bỏ cái tay đang che mắt ra: "Về rồi hả."

Yến Hảo không nhìn nổi bộ dạng sa sút tinh thần của cậu ta, lại đá cái nữa:

"Dì giúp việc gọi điện cho tao bảo mày kêu dì ấy đi rồi, vậy cơm tối của tao đâu? Mày nấu giúp tao?"

"Gọi đồ ăn ngoài thôi.

"Dương Tùng tóm lấy chân Yến Hảo, muốn mượn lực để ngồi dậy, kết quả không ngờ rằng mình tóm không được, trực tiếp ngã xuống. Yến Hảo kịp thời đỡ lấy vai cậu ta, bấy giờ mới tránh khỏi màn dập môi máu chó. Lòng Dương Tùng vẫn còn sợ hãi, mồ hôi lạnh túa khắp người."Ừm, ngài Hảo, ngài muốn ăn cái gì, để tiểu nhân lấy cho ngài nhé.

"Dương Tùng vèo phát trèo lên trước khi bị đánh, cậu ta tay dài chân dài làm hành động kia, trông chẳng khác gì con khỉ mặt chó to. Yến Hảo ngồi xuống ghế sofa:"Xin nghỉ chưa?"

"Ờ." Dương Tùng gãi mái tóc rối, nói giọng mũi, "Sổ bệnh án bị nói là photoshop, bố đây không nói hai lời xé ngay băng gạc trên mặt, nhắm ngay vết thương chụp tấm hình gửi qua."

Yến Hảo: "..."

"Nếu vẫn thấy vết thương trông giả thì sao?"

Dương Tùng tựa vào ghế sofa ngồi xuống bên cạnh: "Vậy thì lên máy tính mở QQ video, bố sẽ cậy vết thương ra, dùng máu chảy bôi lên mặt."

Khoé mắt Yến Hảo giật giật: "Chỉ để xin phép nghỉ, có cần tới mức đó không?"

"Tới mức." Dương Tùng khoanh tay nhắm mắt, trên gương mặt đẹp trai là sự chán nản, "Bố thất tình, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, vô cùng phiền muộn."

Cuối cùng đến một câu, "Tiểu Hảo, mày nói xem sao tao lại thua?"

Yến Hảo nhíu mày: "Lời tao nói tối đó, mày không nghe lọt một chữ nào cả."

"Biết là một chuyện, nhưng có chấp nhận tiêu hoá được không lại là một chuyện khác." Dương Tùng uể oải kéo dài giọng, "Con người ấy, có ba thứ trên người là không quản được."

Cậu ta giơ ngón trỏ: "Một, miệng."

Lại giơ ngón giữa lên: "Hai, chim."

Tiếp đó dựng thẳng ngón áp út: "Ba, tim."

Yến Hảo: "..."

Liếc thấy gì đó, sắc mặt Yến Hảo thoắt cái trở nên lạnh lẽo, ngón tay chỉ qua: "Đã bảo không được hút thuốc trên cái ghế sofa này của tao, mày lại để tàn thuốc rớt trên đó, muốn chết đúng không?"

Dương Tùng đương nhiên: "Tao thất tình.

"Không biết là phát hiện thứ gì, sắc mặt cậu ta biến đổi, bắt đầu khẽ dịch mông qua một chỗ. Đuôi mắt Yến Hảo bắt được cảnh này, lôi Dương Tùng ra, nhìn chằm chằm chấm đen trên khăn trải sofa:"Còn đốt thành cái lỗ."

Dương Tùng không còn tự tin như trước nữa nuốt nước miếng một cái: "Tao thất tình."

Yến Hảo lạnh lẽo lia cậu ta: "Mày cút đi."

"Đừng mà, ở bước ngoặt sinh tử, là anh em thì không thể bỏ mặc tao." Dương Tùng nhảy lên, "Sau này tao sẽ thay khăn trải sofa mới cho mày, đảm bảo hài lòng mày."

Yến Hảo ngửi thấy mùi khói nồng nặc trên quần áo cậu ta: "Thuốc lá có gì hay?"

Dương Tùng chan chứa tình cảm thở dài một hơi: "Không biết hay ở đâu, những vẫn luôn khiến người ta mê muội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!