Chương 16: (Vô Đề)

Yến Hảo tưởng tượng hình ảnh Giang Mộ Hành mặc bộ âu phục thẳng thớm, vuốt sáp tóc, thắt cà vạt phẳng phiu, đóng vạt áo sơ mi trong quần, siết chặt thắt lưng kim loại, đánh giày da sáng loáng, phối hợp cùng vóc dáng và đường nét trưởng thành hơn cả bây giờ.

Dáng vẻ ấy thật sự vô cùng...! Chết người.

Huyết khí trong cơ thể Yến Hảo dâng trào lên khuôn mặt, toàn thân khô đến hoảng.

Cậu lấy bình nước ở trong cặp ra, nhanh chóng vặn nắp ngửa đầu uống ùng ục ùng ục.

Uống hơi vội, Yến Hảo bị sặc, vừa ho khan vừa phụt nước, chật vật mà màu ửng đỏ nhàn nhạt lan khắp cổ.

Giang Mộ Hành cau mày: "Uống nước mà cũng hấp tấp như vậy."

"Tôi không có...! Khụ khụ..." Yến Hảo ho khan, có chút uất ức khịt mũi một cái, thở gấp giải thích, "Khụ...! Tôi không có...! Khụ khụ khụ khụ...

"Giang Mộ Hành cầm đi bình nước tay cậu đóng nắp lại. Yến Hảo ho mạnh rồi hắng giọng, hít sâu một hơi. Cậu đưa tay vén nhẹ tóc mái, ngẩng đầu nhìn sang Giang Mộ Hành, khoé mắt cậu đỏ, trong mắt có ánh nước. Ánh mắt trong suốt chân thành, phản chiếu nắng sớm ngày hè. Giang Mộ Hành hỏi:"Uống nữa không?

"Yến Hảo bất giác gật đầu. Giang Mộ Hành bỏ nắp bình sang chỗ khác, đưa bình qua. Bấy giờ Yến Hảo chỉ uống một ngụm rất nhỏ, chiếc bình từng bị Giang Mộ Hành chạm, cầm lên có phần phỏng tay. Dường như nước đã được rót một thìa mật ong lớn vào, rất ngọt. Có người qua đường mở hai mắt nhìn sang, trong đó có học sinh nhất trung, trên mặt là vẻ tò mò và sự khó bề tưởng tượng. Lỗ chân lông toàn thân Yến Hảo giãn ra:"Lớp trưởng, chúng ta đi thôi."

Giang Mộ Hành cầm viên xíu mại mà hắn ăn được một nửa thì bỏ vào giỏ xe: "Tôi ăn nốt."

"Vậy tôi cùng chờ với cậu."

Lâu lâu lại có ánh mắt nhìn sang, Yến Hảo không uống nước nổi nữa, cậu cúi đầu vuốt bình:

"Lớp trưởng, cậu giống như minh tinh vậy. Một thằng con trai là tôi đứng cạnh cậu cũng vẫn bị người ta chỉ trỏ."

Yến Hảo dứt lời thì cười với Giang Mộ Hành.

Ăn xíu mại xong, Giang Mộ Hành lấy bánh dày ra từ túi, hỏi cậu muốn không.

Bánh dày dầu mỡ hơn cả xíu mại, bình thường Yến Hảo sẽ không ăn, bây giờ cậu căn bản không quản nổi tay mình.

Có lẽ nếu Giang Mộ Hành đưa thuốc độc cho cậu, cậu vẫn có thể nuốt xuống mà chẳng cần chớp mắt.

Giang Mộ Hành ăn bánh dày, xem xe cộ trên đường, ngữ điệu hững hờ: "Cậu để ý đến ánh nhìn và thái độ của người khác?"

Yến Hảo há hốc mồm.

"Người khác vĩnh viễn là người khác." Giang Mộ Hành nói, "Hà tất phải để ý?

"Yến Hảo nhìn gò má của hắn. Giang Mộ Hành nhướng cao mày:"Tự khẳng định bản thân là một điều quan trọng.

"Yến Hảo cái hiểu cái không, trong mắt có một tia hoang mang. Giang Mộ Hành im lặng hồi lâu, trầm giọng mở miệng:"Phải chắc chắn mỗi một quyết định của bản thân."

Lần này Yến Hảo tức khắc hiểu ngay.

Giống như trước đây lúc cậu bắt gặp Giang Mộ Hành ở trường thi, cậu thích hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó thuyết phục ba mẹ từ bỏ việc sang nước ngoài học hành, lựa chọn vào nhất trung.

Quyết định này, cậu chưa từng hối hận một khắc nào...

Yến Hảo ăn bánh dày bóng nhẫy xong, thiếu điều muốn tàn phế.

Cậu vội bóc kẹo ăn.

Trên phố Sướng Tây có rất nhiều hàng quán, điều kiện vệ sinh không lý tưởng cho lắm.

Hộp cơm xài một lần, đũa, túi rác, tàn thuốc, vân vân có thể thấy ở bốn phía.

Yến Hảo phát hiện nó không ảnh hưởng đến sự ngon miệng của Giang Mộ Hành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!