Chương 14: (Vô Đề)

Mãi đến khi mọi kênh đều xác thực rằng không nữ sinh nào cực thân với giáo thảo, dòng acid acetic và địch ý này mới từ trên đỉnh giảm xuống.

Là người trong cuộc, Yến Hảo thầm vui trong lòng.

Cho dù lúc Giang Mộ Hành nhìn chiếc hộp bút đấy không nhớ đến cậu, nhớ rằng bọn họ từng cùng dạo tiệm sách, cũng không quá tệ.

Hộp bút do cậu chọn, Giang Mộ Hành sử dụng, chút ít này thôi đã đủ cho cậu nguồn sức mạnh để chờ mong.

Chờ mong ngày kỳ tích giáng lâm trên người mình.

Yến Hảo nhớ kỹ giao hẹn với Giang Mộ Hành, nỗ lực hoàn thành kế hoạch học tập hằng ngày, muốn cuối kỳ vượt qua bốn mươi thứ hạng, dùng danh nghĩa cảm tạ mời hắn đi biển chơi.

Uống bia, ăn hải sản, giẫm cát, lướt sóng, nhặt vỏ sỏ, thu tiếng sóng biển, ngồi trên bãi cát mỗi người đeo một bên tai nghe, cùng nghe một ca khúc, ngắm mặt trời lặn...! Có rất nhiều chuyện có thể làm.

Vào tối thứ tư trước tuần thi cuối kỳ, Yến Hảo ở nhà ôn tập, Dương Tùng gọi điện thoại sang nói mình đang ở bệnh viện.

Yến Hảo đón xe đi qua, vừa lấy số nộp phí, vừa xử lý vết thương trên mặt cậu ta, xong xuôi hết mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Dương Tùng đút tay vào túi, cà lơ phất phơ lượn quanh: "Lúc đánh người đấm mạnh quá, không kiềm tí gì, tự đập đầu mình vào cạnh xe máy."

Yến Hảo: "..."

Dương Tùng móc điện thoại ra, chỉnh camera soi mặt: "Cùng là dán miếng băng gạc, sao lớp trưởng vẫn giữ một thân chính khí, bố đây lại giống thằng du côn."

"Kỷ niệm một năm, đánh nhau, giống chó nhà có tang," Yến Hảo muốn nói lại thôi, "là chuyện tao đang nghĩ?

"Vẻ mặt Dương Tùng cứng đờ. Yến Hảo xoay bước một cái, tiến đến ven hồ cách đó không xa, xuống dưới bậc thang, ngồi trên ghế dài."Mày ngồi đó làm gì?" Dương Tùng đứng ở trên hô, "Cho muỗi đốt hả?

"Yến Hảo như làm ảo thuật lấy ra một bình dầu thơm nhỏ trong ba lô, xịt chung quanh. Dương Tùng:"...

"Đứng vài giây, Dương Tùng nhảy xuống cầu thang, đặt mông ngồi bên cạnh, nhìn những ánh sao dưới mặt hồ. Hiếm khi người ngông cuồng lại trầm mặc như vậy... Giữa hương dầu thơm mát rượi xuất hiện một làn khói. Dương Tùng châm điếu thuốc, đặc biệt tang thương đến một câu:"Anh Hảo, mượn bả vai chút được không?"

Yến Hảo dựa vào thành ghế: "Không được."

"Vãi nồi, mày có còn là người không đấy?" Dương Tùng chạm đầu lưỡi vào răng, nhếch miệng cười thành tiếng, "Bố đây bị cắm sừng.

"Yến Hảo bóc viên kẹo táo ăn, đảm nhiệm làm thùng rác để cậu ta nôn nước đắng. Dương Tùng chỉ chỉ đầu mình, cười đến có phần lạnh lẽo:"Nhìn thấy không, một cái nón xanh to đùng, không biết đã đội bao lâu, tối nay bố đây mới thấy."

Yến Hảo ngậm kẹo trong miệng, giọng nói mơ hồ: "Sao thấy?"

Dương Tùng kẹp điếu thuốc, nhả khói vào trời đêm, dường như chỉ hai tiếng đồng hồ đã khiến cậu ta trưởng thành rất nhiều.

"Hôm qua cô ấy thăm dò tao, muốn nhắc tao rằng hôm nay là kỷ niệm một năm, tao giả vờ quên."

Dương Tùng gãi mạnh tóc sau gáy: "Tao biết cô ấy có lớp tự học buổi tối, tám rưỡi mới về nhà, nên đặc biệt chờ ở con ngõ cạnh nhà cô ấy, muốn tặng cô ấy một niềm vui bất ngờ..."

Cậu ta ha ha cười lạnh, "Kết quả ngược lại hay, tao bị đốt cho sưng hai cục trong ngõ, cô ấy để tao xem cảnh ôm hôn dính nhơm nhớp."

Yến Hảo nhíu mày.

"Địt!"

Dương Tùng đứng lên, đá một cước vào ghế, "Yêu đương một năm vẫn chỉ cho bố đây nắm tay, mặt cũng không cho hôn nhưng lại đi hôn thằng khác, còn là cháo lưỡi, để bố đây thấy cả đầu lưỡi, giữ gìn cái con cc!"

Yến Hảo chấn động theo cái ghế, viên kẹo thiếu chút nữa kẹt trong cổ họng.

"Tiểu Hảo, mày biết ai đến tìm cô ấy không, đó là lớp trưởng của cô ấy, muôn đời đứng nhì, chính là cái thằng luôn bị Giang Mộ Hành đè ở dưới đó."

Dương Tùng ngồi về, ngậm điếu thuốc ôm đầu, "Thấy tao bước ra từ con ngõ, vẻ mặt cô ấy như gặp quỷ, nấp ngay vào lồng ngực thằng kia, chẳng thấy nhục nhã hổ thẹn tí gì khi phản bội tao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!