Trong phòng rất yên tĩnh.
Tim Yến Hảo đập rất nhanh.
Giang Mộ Hành ngồi về ghế, hơi ngửa ra sau: "Muốn tất cả, vậy cậu có thể thăng bao nhiêu hạng?"
Trong đầu Yến Hảo như có một sợi dây đang nằm trên tay Giang Mộ Hành, sợi dây bị giật, ý nghĩ của cậu chạy theo: "Năm hạng?
"Giang Mộ Hành im lặng như cũ. Cổ họng Yến Hảo phát khô, cậu cảm thấy âm thanh phát ra từ miệng mình cũng có chút không chân thực:"Hai mươi hạng?"
Giang Mộ Hành cong ngón tay gõ tay ghế: "Gấp đôi."
Sắc mặt Yến Hảo tức khắc thay đổi: "Không thể nào."
"Toàn lớp có sáu mươi bốn người, thứ bậc sáu mươi hai của tôi là rất ổn định, thứ ba từ dưới đếm lên. Cậu muốn tôi lên tới bốn mươi, trực tiếp từ hạng chót lên hạng trung là không thể nào."
Vả lại khối 11 của nhất trung có tổng cộng mười bảy lớp, năm lớp khoa học xã hội, mười hai lớp còn lại là khoa học tự nhiên.
Trong mười hai lớp này, lớp (1), (2), (3) đều là lớp khoa học tự nhiên trọng điểm.
Yến Hảo thuộc lớp (1).
Những người thi vào được đều là học bá ở cấp hai, đối tượng được người ta quỳ lạy.
Giữa bọn họ cạnh tranh rất mạnh, người nào tiến vào cũng vô cùng gian nan, bằng không cậu đã chẳng muôn đời xếp thứ ba từ dưới đếm lên.
Lông mày Giang Mộ Hành hơi nhíu:
"Thứ bảy tới lúc đến, tôi sẽ đưa cậu trọng điểm của từng môn học. Ngày danh sách thành tích cuối kỳ được dán lên tường, tôi hi vọng có thể nhìn thấy cậu trong ba mươi vị trí đầu của lớp."
Yến Hảo muốn phát điên: "Lớp trưởng, tôi mua vào nhất trung."
Giang Mộ Hành thờ ơ: "Cho nên chỉ bảo cậu tiến vào ba mươi vị trí đầu."
"Bây giờ tôi đang xếp thứ ba từ dưới đếm lên." Yến Hảo gãi gãi tai, lặp lại và nhấn mạnh, "Thứ ba từ dưới đếm lên."
Mấy giây sau cậu nghe thấy Giang Mộ Hành mở miệng: "Hoảng rồi?
"Có một khắc Yến Hảo cho là Giang Mộ Hành đang cười. Khoé mắt cậu liếc qua, phát hiện chỉ là do mình đang rối loạn. Vì Giang Mộ Hành vẫn giống như mọi khi, mím môi, vô cùng nghiêm túc cũng vô cùng lạnh lẽo. Yến Hảo gật đầu:"Đúng, rất hoảng."
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái: "Cậu muốn tôi khoanh trọng điểm cho cậu, nhưng lại không tin tưởng tôi."
"Tôi tin!
"Yến Hảo vội vàng thanh minh một câu. Dừng một hồi, cậu cười nhẹ nói,"Lớp trưởng, cậu luôn là người đứng đầu khối, chưa một lần rơi xuống.
Tôi là chót lớp, nếu không tin cậu thì chẳng phải tôi rất ngốc à?"
Ánh mắt Giang Mộ Hành không dời lên mặt cậu: "Vậy cậu hoảng cái gì?"
"Tôi hoảng là vì chỉ còn cách cuối kỳ có hai mươi mấy ngày. Yến Hảo vô thức gặm ngón trỏ, răng cọ khớp xương trắng nõn."Cạch —
"Cây bút trên bàn bị Giang Mộ Hành đánh rơi. Âm thanh nhỏ này làm đầu dây thần kinh Yến Hảo run một cái, sự chú ý theo đó chuyển dời, nỗi nôn nóng trong lòng tiêu tan bớt. Cậu buông khỏi đốt ngón tay sắp bị cắn chảy máu. Giang Mộ Hành nhặt cây bút dạ bi bên chân lên:"Bình thường trước khi thi tôi chỉ lật lại sách giáo khoa, sẽ không dồn hết tâm trí để khoanh trọng điểm mà ôn tập, bằng không bây giờ đã có thể cho cậu.
"Yến Hảo cảm giác bị đè bẹp bởi chỉ số thông minh của hắn. Yên lặng một hai phút, Giang Mộ Hành lên tiếng:"Ngày kia.
"Yến Hảo không dám tin ngẩng đầu nhìn. Giang Mộ Hành xoay nắp bút:"Ngày kia giờ nghỉ trưa, cậu lên chỗ tôi tìm tôi.
"Mí mắt Yến Hảo run rẩy, bản thân cậu muốn không chỉ là trọng điểm của một mình toán, mà là mỗi môn, chỉ bằng một ngày sao có thể làm được? Giang Mộ Hành còn phải đi học, chắc chắn rất ảnh hưởng tới kế hoạch học tập của hắn."Tôi không vội, hay thứ bảy tuần sau đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!