Chương 1: (Vô Đề)

*Bắt đầu biết yêu.

"Chậc, em gái bữa nay còn mọng nước hơn so với em gái hôm trước nữa, trông chả khác gì đào mật chín mọng, nước ngọt sắp chảy ra luôn rồi."

Dương Tùng nhìn xuống lầu, ước ao chậc lưỡi: "Lớp trưởng may mắn thật.

"Yến Hảo cắn một viên kẹo trái cây, mùi vị của táo lập tức quấn lên đầu lưỡi. Dương Tùng vẫn đang bô bô, cậu chợt lấy chân đá vào góc bàn:"Mày có thấy phiền không vậy?"

"Tiểu Hảo, mày hung dữ với tao.

"Yến Hảo thâm trầm liếc qua. Dương Tùng lập tức dùng ngón tay làm động tác im miệng. Yến Hảo cầm cây bút chì bấm xoay qua xoay lại, thả xuống rồi lại xoay. Lặp lại nhiều lần trong chốc lát, cậu không đầu không đuôi hỏi một câu:"Mày thấy tao thế nào?"

Dương Tùng sững sờ: "Cái gì?"

Yến Hảo vén phần tóc mái mỏng lên một chút:

"Để đổi cách hỏi. Trông tao như này có ổn không?"

Phần trán sáng bóng đầy đặn, mặt mày thanh tú đến cực điểm.

Song bởi vì nốt ruồi son giữa đôi mày mà lại sinh thêm vài phần quyến rũ.

Dương Tùng dựng thẳng hai ngón tay cái, "Ổn, ổn trên cả ổn nữa.

"Yến Hảo thả tóc mái. Dương Tùng thấp thỏm xoa tay như người cha già,"Sao thế?"

Yến Hảo thở dài: "Tư xuân."

Dương Tùng nghiêm túc bấm tay niệm chú: "Yêu tinh! Mau chóng cút ra khỏi người con ta ngay! Bằng không ta nhất định phải khiến mi vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Yến Hảo nhếch môi: "Khùng.

"Có một người bước vào trong phòng học, người ấy có mái tóc ngắn gọn gàng mát mẻ, cao, vai rộng chân dài, nếp gấp mắt sâu, mắt vừa dài vừa sắc bén, mũi cao thẳng, môi mỏng, đường nét khuôn mặt rõ ràng nét nào ra nét nấy. Ngoại hình trưởng thành, khí chất cực lạnh. Giang Mộ Hành, giáo thảo của trường trung học số một, lớp trưởng của lớp 11-1, là học bá. Đám cuồng nhan sắc chỉ cần nhìn lát là chết ngất. Như Yến Hảo chẳng hạn."Rắc.

"Yến Hảo cắn nát viên kẹo. Chỉ còn chưa đến một tháng nữa là nghỉ hè, sau đó bước vào lớp 12 lại đếm ngược thêm một trăm ngày đến kỳ thi đại học. Thời gian không chờ đợi ai, cậu nhất định phải nhanh chóng hành động... Sau khi tan học, Yến Hảo chậm rãi dọn dẹp bàn học. Dương Tùng đã vác xong cặp sách lên lưng:"Thưa ngài, ngài nhanh lên tí được không ạ?"

Yến Hảo phất tay một cái: "Mày đi trước đi."

"Đm!" Dương Tùng không chịu, "Đã hẹn sẽ cùng nhau đi chơi game, giờ mày lại hót cái gì thế?"

Yến Hảo chất chồng sách giáo khoa: "Sáng mai mang cho mày bốn cái tứ quý cẩm xíu mại với sữa đậu nành."

"Vậy nhé, hẹn mai gặp."

Dương Tùng biến rất nhanh.

Quạt quay vang phần phật.

Trong phòng học có tiếng chơi đùa, tiếng bàn ghế xê dịch, tiếng hát như đang rống, tiếng kêu lanh lảnh khi thìa inox đụng vào hộp cơm...

Rất ồn ào.

Những thanh âm ấy xen kẽ nhau tạo thành một bản hoà âm chỉ có khi tan giờ.

Cậu ngửa ra sau tựa lưng vào ghế, ngón cái chốc chốc lại ấn cây bút chì bấm, xem ruột bút lộ ra ngoài rồi rụt vào trong.

Ánh mắt thi thoảng lại xéo qua bóng lưng rộng lớn ngồi bên cạnh hành lang trên hàng đầu tiên tổ một.

Yến Hảo ngồi ở hàng sau cùng tổ cuối cùng, ngay vị trí cạnh cửa sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!