Edit + Beta: Vịt
Ban đêm cao nguyên, trời sao giống như đại dương treo trên màn trời, gió kêu phần phật, giống như tiếng sóng phương xa liên miên không dứt.
Thiệu Phi bọc áo khoác quân đội dầy cộm nặng nề, bình nước gấu trúc vốn treo bên hông bị quần áo chen đến bên xương sườn. Bởi vì cánh tay không thả xuống được, cậu dịch dịch bình nước ra phía sau, cái bọc bằng vải đồ ngụy trang của bình nước nhét ở ký túc xá rồi, từ phía sau nhìn qua, cậu giống như cõng một cái đầu gấu trúc biết phát sáng.
Hai tay Tiêu Mục Đình đút trong túi áo, nghe cậu không có mạch lạc mà kể mấy việc nhỏ không đáng nói mấy ngày nay sống chung. Đều là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, Tiêu Mục Đình lúc vừa nghe còn cười đáp lại hai câu. Nhưng dần dần, Tiêu Mục Đình từ trong giọng nói vội vàng lại thấp thỏm, tựa hồ còn kèm theo mấy phần mong đợi của Thiệu Phi nghe ra bất thường.
Tâm đột nhiên trầm xuống, Tiêu Mục Đình cơ hồ đoán được mục đích Thiệu Phi nói những lời này là cái gì.
Mỗi người trước khi thổ lộ cõi lòng đều là bất an, phần bất an này ở trên người Thiệu Phi càng sâu. Cho dù đã uống tới say chuếnh choáng, rượu cồn chuyển thành dũng khí, nhưng muốn moi tim mình ra cho người mình quý mến nhìn, vẫn là không dễ dàng làm được như vậy. Từ lúc mời Tiêu Mục Đình ra ngoài tản bộ, cậu đã gấp rút mà muốn nói "Đội trưởng, tôi thích anh", nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng, liền biến thành một cái gai mắc kẹt cổ họng.
May mà cậu còn có nhiều ký ức như vậy có thể nói, tràng diện không tới mức lúng túng. Mà nói xong mỗi một việc nhỏ, dũng khí tựa hồ đều tăng lên.
Rốt cục, lúc tòa nhà nhỏ của bộ đội biên phòng dần dần biến mất trong đêm tối, Thiệu Phi đứng ở trước mặt Tiêu Mục Đình, cúi đầu xuống, nhìn mũi giày Tiêu Mục Đình — Cậu vốn định nhìn mắt Tiêu Mục Đình, nhưng mà dũng khí tích cóp ra chỉ đủ để cậu nói ra lời trong lòng, thật sự không đủ để cậu thản nhiên tiếp nhận ánh mắt Tiêu Mục Đình.
"Đội trưởng." Thanh âm của cậu trầm thấp hơn bình thường, âm cuối mang theo run rẩy nhỏ không thể nghe thấy. Cậu kìm lòng không đậu nâng tay phải lên, giống như rất lâu trong quá khứ, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiêu Mục Đình.
Ngón tay Tiêu Mục Đình tựa hồ giật giật, Thiệu Phi không muốn buông tay, cũng không dám kéo quá dùng sức, chỉ chấp nhất mà kéo như vậy, mím khóe môi run rẩy, cổ họng khẩn trương tới phập phồng lên xuống. Cậu nghe thấy Tiêu Mục Đình phát ra một tiếng "Cậu......" dường như không quá vui, trái tim nhất thời nhảy nhanh hơn.
Không phải sợ, tiểu đội trưởng — âm thầm động viên chính mình, dùng còn là xưng hô lúc Tiêu Mục Đình đùa giỡn với cậu, phảng phất như vậy trong lòng sẽ càng thêm kiên định.
Song sự thật lại không phải như vậy, vẫn là khẩn trương muốn chết, đâu chỉ kéo ống tay áo Tiêu Mục Đình, cư nhiên đã nổi ra khớp xương màu xanh trắng.
Hô hấp Thiệu Phi càng ngày càng dồn dập, đầu vẫn như cũ cúi thấp. Cậu không nhìn thấy biểu tình Tiêu Mục Đình, tự tin mấy ngày trước đây vào giờ khắc này biến mất không tung tích, cậu biết Tiêu Mục Đình đang nhìn mình, nhưng không cách nào phán đoán đó là ánh mắt mang theo loại tình cảm nào.
Lúc một trận gió lạnh như dao nhỏ thổi qua, Thiệu Phi hít sâu một hơi, đôi môi mở ra lại khép lại, ngón tay khó có thể tự động khống chế mà kéo ống tay áo Tiêu Mục Đình tới trước người, nhỏ giọng đồng thời cà lăm nói: "Đội trưởng, tôi, tôi th......"
Tiêu Mục Đình nhìn lông mi run rẩy của Thiệu Phi, lại nhìn về phía đôi môi mấp máy của Thiệu Phi. Cao nguyên khô hanh, đôi môi Thiệu Phi nổi da lên, lúc này da bung lên bị cắn mở, kéo ra một đường vết máu.
Trong không khí lành lạnh, tràn ngập mùi máu tươi cực nhạt.
Tiêu Mục Đình nhíu nhíu mày, vừa rồi lúc Thiệu Phi kéo ống tay áo anh, anh đã biết Thiệu Phi muốn nói cái gì. Suy đoán kia là thật, đứa nhỏ này quả thực động tâm tư khác với anh.
Bất kể đứng ở góc độ nào, anh đều phải cự tuyệt, thậm chí nghiêm nghị dạy dỗ. Nhưng lúc nhìn thấy Thiệu Phi khó khăn nói ra "Thích", lỗ tai đỏ tới gần như muốn rỉ máu, đôi môi cũng bị cắn rách, anh nhíu mày càng thêm sâu, hết sức hiếm thấy phát hiện mình cư nhiên để ý tới cảm xúc không rõ rắc rối phức tạp.
Đau lòng, là có.
Lo lắng, cũng là có.
Tức giận, phẫn nộ, hẳn là cũng có, nhưng dưới làm nền của đau lòng và lo lắng, cũng không rõ ràng như vậy.
Còn có cái gì? Áy náy. Có thẹn đối với Thiệu Vũ, cũng có thẹn đối với Thiệu Phi.
Cư nhiên còn có sợ hãi.
Nhưng sợ chính là cái gì? Là Thiệu Phi thay đổi, tiền đồ bị lỡ? Hay là cái khác?
Tiêu Mục Đình ngưng mắt nhìn Thiệu Phi, nghe Thiệu Phi nói xong câu "Tôi thích anh", hai chữ cuối cùng cơ hồ chôn vùi trong tiếng gió lạnh băng.
Khóe môi Tiêu Mục Đình động một cái, lý trí bảo anh bày ra vẻ mặt nghiêm nghị uy nghiêm, bảo anh ở trong thời gian cực ngắn nghĩ tới một lý do từ chối không lưu tình, thế nhưng nhìn dây treo bình nước trước ngực Thiệu Phi, khuôn mặt trong bóng tối của Thiệu Phi, tay Thiệu Phi kéo ống tay áo mình, anh liền biết, mình không cách nào nói ra những lời đó.
Túm lấy cổ tay Thiệu Phi, rõ ràng cảm thấy Thiệu Phi run rẩy, Tiêu Mục Đình nhẹ giọng thở dài, đem tay Thiệu Phi từ trên ống tay áo mình dịch ra, mấy thuyết giáo đã chuẩn bị xong tụ ở khóe miệng, lúc hóa thành thanh âm lại trở thành 3 chữ đơn giản: "Cậu còn nhỏ."
Thiệu Phi sửng sốt, tay phải treo ở không trung, vẫn duy trì tư thế cầm chặt ống tay áo, đầu buông thõng vùi càng thấp, một lát sau đột nhiên ngẩng lên, nổi lên dũng khí còn sót lại nhìn Tiêu Mục Đình.
Đôi mắt kia sáng ngời như sao lạnh trên không trung, Tiêu Mục Đình ngẩn ra, phải hình dung loại cảm giác này như thế nào?
Trái tim tựa như luôn trầm tĩnh, đột nhiên rơi xuống viên điểm nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!