Edit + Beta: Vịt
Cho dù lúc hơn 10 tuổi, Tiêu Mục Đình cũng không xài qua đồ vật đáng yêu như cái bình nước gấu trúc. Thiệu Phi đun một ấm nước, lúc này đang đứng ở bên bồn nước nghiêm túc rửa cái bình nước gấu trúc, trong miệng ngâm nga, nghe điệu tựa hồ vẫn là 《Thành Đô》.
Tiêu Mục Đình nhìn một cái cái ấm đun điện kêu ùng ục, nghĩ tới Thiệu Phi lát nữa đổ nước sôi vào trong cái bình nước gấu trúc, trong lòng liền bỗng dưng dâng lên một trận lo lắng mặc dù rất nhạt, nhưng gãi tới mức đầu tim ngứa.
Vốn nên dứt khoát cự tuyệt, "Cái siêu này không thích hợp với tôi", "Phong cách không giống với bộ đội", "Quá là đáng yêu
"— lý do gì đó cũng được, vừa nãy lại không có cự tuyệt. Không những không cự tuyệt, còn tùy ý Thiệu Phi rửa rửa súc súc, đun nước tìm lá trà. Lúc này nước đã đun sôi, xem ra cái bình cũng đã rửa xong, lời"Cái bình nước này cậu giữ lại tự mình dùng, hoặc là ngày mai trả lại
"tựa hồ càng không nói ra được. Bỗng nhiên rất muốn hút điếu thuốc. Ấm điện phát ra một tiếng"Tinh", Thiệu Phi cầm bình nước gấu trúc ra, đổ lá trà, rót nước, lúc đậy nắp thở phào, "Đội trưởng, mấy phút nữa là có thể uống."
Tiêu Mục Đình thở dài, lại thấy Thiệu Phi cầm bình nước lên xách nghiêng ở bên người, ở trong phòng tìm kiếm một phen, tìm được một cái bình nước quân sự khác xách nghiêng ở bên kia, đứng thẳng tắp: "Bây giờ nước nóng nước lạnh đều có rồi.
"Thân thể Thiệu Phi rất nghiêm, bộ dáng anh tuấn, lúc đồ ngụy trang trên người, từ đầu đến chân đều lộ ra một cỗ già dặn và anh khí quân nhân. Bộ áo liền quần phối với cái bình nước gấu trúc ngốc manh đáng yêu kia, thoạt nhìn thế nhưng không có chút cảm giác buồn cười nào, chỉ cảm thấy nhiều hơn mấy phần tính trẻ con. Tiêu Mục Đình thu lại ánh mắt, Thiệu Phi mở hai tay ra, cảm giác tiết tấu 10 phần mà gõ trái phải hai cái bình nước:"Đội trưởng, ngài có phải rất khó xử hay không a?"
Tiêu Mục Đình như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn cậu, thầm nghĩ cậu biết là tốt rồi, gấu trúc......
"Tôi đã sớm nghĩ kỹ!" Thiệu Phi nói: "Ngài khẳng định cảm thấy cái bình nước gấu trúc này không hợp với khí chất của ngài, còn có tổn hại tới uy nghiêm của ngài."
Chân mày Tiêu Mục Đình giật giật, vừa rồi ảo não vì sao không cự tuyệt, cũng không nghĩ tới uy nghiêm với không uy nghiêm cái gì.
"Cho nên cái bình nước này liền do tôi đeo."
Thiệu Phi tới gần chút, khẩn thiết mà nhìn mắt Tiêu Mục Đình: "Ngài muốn uống nước thì kêu tôi một tiếng, dù sao tôi luôn bên cạnh ngài."
Tiêu Mục Đình hơi mở miệng, tiếng lòng bị nhẹ nhàng gẩy một cái, mí mắt lơ đãng mà nhảy lên, một lát sau mới ra vẻ thoải mái mà nói sang chuyện khác: "Ý tứ của cậu vừa rồi là, cái bình nước này không hợp với khí chất của tôi, nhưng rất phù hợp với khí chất của cậu?"
"Vậy cũng không phải."
Thiệu Phi hai tay vịn hai bên bình nước, nhìn qua giống như chặn eo, rất thần khí: "Gấu trúc là quốc bảo, tôi thấp hơn rất nhiều cấp bậc, nhiều lắm xem như là đội bảo (*)
"((*) đội bảo: bảo vật trong đội) Tiêu Mục Đình suy nghĩ một chút nhân duyên của Thiệu Phi ở Trung đội 2, thật đúng là đạt tới cái xưng hô ngốc nghếch"Đội Bảo
"này. Không lâu lắm, lá trà ngâm nở, Thiệu Phi giục Tiêu Mục Đình uống một ngụm, Tiêu Mục Đình tượng trưng mà nhấp, đôi môi đụng phải lá trà nổi lên. Thiệu Phi mặt tràn đầy mong đợi:"Đội trưởng, thế nào?"
Tiêu Mục Đình mặt không biểu tình: "Cậu cầm trà của cậu đi ngâm, sau đó hỏi trà thế nào?"
"Không phải!" Thiệu Phi gấp gáp rống: "Tôi là hỏi cảm giác ngài dùng cái bình nước này uống trà thế nào?
"Không ra sao cả, không lưới lọc, không chặn được lá trà. Tiêu Mục Đình nghĩ, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, chỉ là một cái cốc giữ ấm, không phải chén trà. Nhưng biểu tình kia của Thiệu Phi lại làm cho anh không nỡ lòng giội nước lạnh, đành phải hỏi một đằng trả lời một nẻo:"Vậy thì cám ơn Đội Bảo."
Thiệu Phi lộ ra răng trắng chỉnh tề, "Vậy ngài tiếp tục uống, uống xong tôi thêm nước cho ngài!"
Tiêu Mục Đình nhìn đồng hồ, "Uống nữa sẽ mất ngủ."
Thiệu Phi vỗ trán: "Xem tôi hưng phấn kìa, vậy sáng mai ngâm một bình mới, bình này tôi cầm đi đổ."
Tiêu Mục Đình không nói gì, nghiện thuốc lá lên, lúc cầm bật lửa và hộp thuốc lá đi dạo ngoài hiên, không chú ý tới Thiệu Phi cầm lấy bình nước đi vào phòng rửa mặt, giống như trộm ở cửa nhìn nhìn, sau đó lặng yên không một tiếng động mà đóng cửa lại.
Tiểu đội trưởng động tâm địa gian xảo an tĩnh mà nhìn chằm chằm bình nước, nửa phút sau dán môi tới. Nước trong bình hơi nóng, cậu bình thường thích lạnh, không thích nóng, bị bỏng tới rụt lại một cái, nhưng không có triệt để lùi lại, vài giây sau lại uống một ngụm, thành công đụng phải một lá trà.
Dè dặt duỗi lưỡi ra, cuốn lá trà vào trong miệng, tỉ mỉ nhai, hầu kết vừa động, hài lòng mà nuốt xuống.
Cũng không quản chỗ môi mình dán vào, có phải cũng bị Tiêu Mục Đình hôn qua hay không.
Động tác lén lén lút lút kia cho Thiệu Phi vui sướng cực độ, lúc rửa bình nước một bên ngâm nga hát một bên uốn éo eo, giương mắt nhìn mình mặt mày hớn hở trong gương rửa mặt, hài lòng nhíu mày, thấp giọng nói: "Bạn trai, hôm nay quá soái!
"Không biết là uống một ngụm trà nóng, hay là nguyên nhân gì khác, Tiêu Mục Đình cảm thấy có chút khô nóng, thuốc ở ngón giữa rất nhanh cháy đến cuối, lại châm một điếu, sương khói lượn lờ mà lên, lại không có hứng thú tiếp tục hút. Thiệu Phi sau khi rửa xong bình nước, còn dùng khăn giấy lau đến lúc giọt nước không dư lại, sau đó đoan đoan chính chính mà đặt ở trên bàn đối diện hai giường, hướng hiên hô:"Đội trưởng, tôi có chút mệt, tắm rửa ngủ a.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!