Edit + Beta: Vịt
Hành quân tiến vào ngày thứ 3, cường độ từng bước gia tăng. Tinh thần hưng phấn sau khi qua đi, mệt mỏi mà các chiến sĩ mấy ngày liên tiếp tích trữ cũng dần dần hiển lộ.
Thiệu Phi trọng trách nặng, ban ngày không có có tinh lực suy nghĩ mình có phải đồng tính thật hay không, buổi tối nghỉ ngơi, mới một bên cảm thụ ngứa ở bắp đùi, một bên âm thầm tự vấn lương tâm.
Mày, đối với đội trường có ý đồ gì?
Chỗ đau được xử lý thích hợp, tốt lên rất nhanh, nhưng thỉnh thoảng vẫn là sẽ ngứa chút, vừa ngứa Thiệu Phi liền nhớ lại tình huống Tiêu Mục Đình ở trong lều bảo cậu tách chân ra.
Lớn như vậy, ngoại trừ nhập ngũ kiểm tra sức khỏe, vẫn chưa từng có ai chạm qua mệnh căn của cậu.
Kỳ thực Tiêu Mục Đình cũng không thật sự đụng phải, đùi và mệnh căn vẫn là có phân biệt. Đừng nói đụng vào, cậu một mực che trym, Tiêu Mục Đình e là nhìn cũng không nhìn thấy.
Nhiều nhất nhìn thấy chỗ không che...... Lông.
Nhưng cái này cũng rất xấu hổ!
Chỗ lông của Thiệu Phi không ít, lúc đi tắm còn khoe khoang với đồng đội "Có mùi vị nam tính", nhưng bị Tiêu Mục Đình nhìn thấy lại là một chuyện khác, luôn cảm thấy có lông sẽ bị ghét bỏ thô lỗ, không có lông sẽ bị ghét bỏ ẻo lả, dù thế nào cũng đều không đúng, lông tới lông lui, hơn nửa đêm ở trong túi ngủ ra sức giãy dụa, buồn bực ra một thân mồ hôi.
Mà lông cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là nghĩ đến Tiêu Mục Đình mà thủ dâm. Thiệu Phi cọ răng nghĩ, vấn đề này quá lớn, một lần còn có thể hiểu là vừa vặn, lần thứ 2 nói thế nào? Vừa vặn cái gì có thể gặp phải 2 lần, chỉ cách 1 ngày?
Ngủ không được, đầu óc đặc biệt thanh tỉnh, Thiệu Phi mười phút thở dài 1 cái, từ đầu năm lúc lần đầu đầu gặp Tiêu Mục Đình bắt đầu nhớ lại, nghĩ tới từng lén lút ở trên giường Tiêu Mục Đình lăn lộn, bỗng cảm thấy đỏ mặt tim đập.
Khi đó còn rất ghét Tiêu Mục Đình, cảm thấy là tên hoàn khố không bản lĩnh, về phần tại sao muốn lăn lộn, ngược lại không nhớ được. Lại nghĩ tới sau đó, Tiêu Mục Đình uy nghiêm thì uy nghiêm, đối với cậu vẫn là khá chiếu cố, dạy cậu kỹ thuật bắn súng, còn tán gẫu chuyện trong nhà với cậu.
Tỉ mỉ nghĩ tới, trên người Tiêu Mục Đình có loại mùi vị giống như đã từng quen biết.
Lần đầu tiên lúc gặp mặt, Thiệu Phi đã cảm thấy gặp Tiêu Mục Đình ở đâu đó, nhưng trên thực tế, cậu căn bản không có cách nào gặp được sĩ quan cấp bậc như Tiêu Mục Đình. Ý niệm kia sau đó không lâu biến mất, bây giờ nghĩ đến, lại càng cảm thấy quen thuộc.
Tư thế nằm nghiêng biến thành tư thế nằm sấp, Thiệu Phi cào cào tóc, khẩn thiết mà nghĩ — kệ mẹ nó quen hay không, mấu chốt là mày sao lại cứng với đội trưởng? Còn nghĩ tới đội trưởng làm loại chuyện đó, thật sự bởi vì th, thích?
Cái này quá không bình thường.
Hai chữ "Yêu thích
"lúc xuất hiện ở trong đầu, nhịp tim Thiệu Phi đều nhanh nửa nhịp, mặt lại giống như miếng thịt xào, Thiệu Phi hiếm thấy một đêm không cần làm nhiệm vụ, lại trắng đêm khó ngủ, buổi sáng lúc tập hợp đầu nặng như tưới chì. Ngải Tâm lại tới trêu cậu:"Dì cả tới hả?"
"Biến sang 1 bên!" Cậu giơ tay đuổi Ngải Tâm: "Cha tôi còn không có, ở đâu ra dì?
"Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Thiệu Phi đối với cha không có ấn tượng, nhắc tới cũng không cảm thấy đau khổ. Tiêu Mục Đình đi ngang qua nghe thấy được, lại âm thầm thở dài. Không cha không mẹ, sau đó lại không có anh trai, chịu ủy khuất nhõng nhẽo cũng không có chỗ ăn vạ. Bên kia Thiệu Phi và Ngải Tâm lại nói mấy câu, hi hi ha ha động thủ, Tiêu Mục Đình mới phát giác mình gần đây mình để ý Thiệu Phi quá mức, cái gì cũng lo lắng, cái gì cũng đau lòng, kỳ thực đứa nhỏ tâm tư lớn rồi, căn bản không coi"Không cha không mẹ
"là chuyện thương tâm, nhiều lắm là lúc nghĩ đến Thiệu Vũ khổ sở chút. Tiêu Mục Đình tiêu sầu, thấy Thiệu Phi vừa lúc cùng Ngải Tâm truy đánh tới đây, cười vẫy vẫy tay. Đội trưởng Máy Bay một giây trước còn hung thần ác sát lập tức biến sắc mặt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vung khóe môi lên cười, không phản ứng Ngải Tâm nữa, nhanh chóng chạy tới gần:"Đuổi trưởng buổi sáng tốt lành!
"Nhóc con có quầng thâm mắt, tròng trắng mắt còn mang theo tia máu, tinh thần không thể nói tốt, dường như ban đêm ngủ không ngon. Tiêu Mục Đình phát hiện mình cư nhiên lại đau lòng, chợt cảm thấy kinh ngạc, tính nói cái gì đó hóa giải, liền nói:"Vết thương trên đùi tốt chưa?
Ban đêm còn khó chịu không?"
"A?
"Tâm tư xấu xa của Thiệu Phi vừa bị Ngải Tâm đuổi đi lại quay trở lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mục Đình cũng nhiều hơn mấy phần nóng bỏng và tránh né. Đội trưởng vẫn nhớ tới mình...... Bắp đùi (Câu trước với câu sau nối theo tiếng Trung sẽ là"bắp đùi của mình
") Bộ dáng kia ở trong lòng mình là"Quyến rũ", nhìn ở trong mắt Tiêu Mục Đình lại thành "Tội nghiệp", "Muốn nói lại thôi
". Tiêu Mục Đình hỏi:"Vẫn không thoải mái?"
"Không không!" Thiệu Phi vội vàng phủ nhận: "Rất thoải mái!"
Nói xong quả muốn đánh mình một đấm, cái gì mà rất thoải mái, từ này sao có thể dùng loạn?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!