Chương 38: (Vô Đề)

Edit + Beta: Vịt

Hai ngày không ăn đồ ăn nghiêm chỉnh, mọi người gặm thịt bò phải gọi là lang thôn hổ yết. Chỉ có Thiệu Phi ăn tới không yên lòng, nhìn qua tâm sự nặng nề, Ngải Tâm giải quyết xong hai miếng lớn rồi, một miếng đầu của cậu còn chưa gặm được một nửa.

"Sao thía?"

Ngải Tâm đụng đụng cánh tay cậu: "Chỗ nào không thoải mái?"

"Không."

"Không còn không nhanh ăn? Chúng ta bây giờ có thể ăn một chầu, không chừng ngày mai lại phải đả món ăn dân dã."

Ngải Tâm ném tới một hộp sữa chua, nhỏ giọng nói: "Nhìn cái bộ dạng thương xuân bi thu kia của chú, Đại Ngọc cũng không đa sầu đa cảm bằng chú."

Đúng thế.

Thiệu Phi nghĩ, Đại Ngọc lại không bị muỗi cắn vào chỗ đó.

Ngải Tâm quan tâm lung tung một trận sau đó tiếp tục gặm thịt bò, Thiệu Phi thấy không ai nhìn về phía mình, lặng lẽ hếch hếch đùi phải ra bên ngoài — bắp đùi bị quần ghìm lại, cởi ra một chút hơi không khó chịu như vậy nữa. Vừa nãy cậu kiếm cớ đi tiểu, chạy tới chỗ xa cởi quần nhìn một chút.

Chỗ đó thật sự nhiễm trùng rồi, vừa đỏ vừa sưng, ở giữa còn là màu đỏ tía, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, liền đau tới ghê răng.

Thiệu Phi quá quen sống cẩu thả, bình thường bị thương chưa bao giờ để ở trong lòng, nhưng lần này không giống, nhấc quần lên sau đó cứ nghĩ tới cái u kia, đoán con muỗi có kịch độc hay không, độc tố đã tiến vào máu hay chưa, vết thương có thể lan thối rữa chảy mủ hay không......

Càng nghĩ trong lòng càng sợ, còn chưa đi về trong đội ngũ, sau lưng đã toát ra một mảnh mồ hôi.

Cũng không trách cậu tư duy sinh động, chỗ bị thương, cho dù ai cũng sẽ có gánh nặng tâm lý. Độc của muỗi có bao nhiêu lợi hại chỉ là thứ yếu, mấu chốt là nếu thật sự bị lan thối rữa, vậy thật sự quá mắc ói.

Sau này người khác sẽ nói, Thiệu Phi á, có tên binh bắp đùi chảy mủ hả?

Đúng a, chính là nó, tởm vl!

Cậu ta làm gì sẽ chảy mủ chỗ đó?

Ừm, chắc là sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, bị nhiễm......

Bệnh hoa liễu (*)?

((*) Bệnh hoa liễu hay còn gọi là các loại bệnh xã hội lây qua đường tình dục)

Đúng, bệnh hoa liễu!

ĐM! Thiệu Phi giật mình một cái, liều lĩnh mà đứng lên, chỉ cảm thấy phía dưới càng ngứa càng đau.

Sau bữa cơm chiều, các đội viên thật sớm tiến vào lều bạt nghỉ ngơi. Lều là lều nhiều người, 1 cái có thể ngủ khoảng 10 người, chỉ có Tiêu Mục Đình là lều 2 người — tổng bộ thương cảm đội trưởng dẫn đội, cho đều là lều hai người, rộng rãi hơn lều một người, một người ngủ, không bị người bên cạnh quấy rầy.

Thiệu Phi mặc dù quan hệ không tầm thường với Tiêu Mục Đình, nhưng không muốn tới chen chúc "Lều VIP" với Tiêu Mục Đình. Cậu cùng một "phòng" với đám Ngải Tâm, bởi vì ban đêm phải đứng gác một ca, cho nên ngủ bên ngoài cùng.

Mệt mỏi một ngày, các đội viên phần lớn đụng vào gối liền đi vào giấc mộng. Thiệu Phi lòng như lửa đốt mà tính giây, tính xem Tiêu Mục Đình lúc nào thì ngủ.

Chờ Tiêu Mục Đình ngủ rồi, cậu muốn đi trộm thuốc mỡ hôm qua đã dùng.

Chỗ đó quá khó chịu, chờ thêm 1 giây đều là giày vò. Mặc dù không biết thuốc mỡ dùng được hay không, nhưng bôi cũng hơn là không bôi. Hôm qua sau khi bôi qua hơi lành lạnh, nếu như sáng nay dậy lại bôi lần nữa, nói không chừng đã khỏi rồi.

Thiệu Phi ở trong túi ngủ vặn vẹo, ngứa không chịu được, liền ỷ vào không ai nhìn thấy, thò tay vào gãi. Dưới tình huống tâm phiền ý loạn, tay không có nặng nhẹ, gãi mấy cái một cỗ đau nhức xông thẳng đỉnh đầu — nguy rồi, trầy da!

Thiệu Phi lúc này không cách nào chờ thêm nữa, chờ thêm khẳng định lan. Thế là cuống cuồng mà sờ lần, bước đi khập khiễng, lính canh nghi ngờ nhìn cậu, đang định gọi "Máy Bay chú làm gì thế

", liền bị quăng mắt dao tới. Thiệu Phi chỉ chỉ lều của Tiêu Mục Đình, hạ giọng nói;"Tôi có việc tìm đội trưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!