Edit + Beta: Vịt
Buổi tối, không khí giữa các đội gươm súng sẵn sàng.
Thiệu Phi lén lén lút lút chạy tới ký túc Trường Kiếm nhìn nhìn, không nhìn thấy Thích Nam Tự, cũng không biết thằng cha này nằm chỗ nào, chỉ nghe thấy mấy binh không coi ai ra gì mà mắng Thích Nam Tự, khó nghe thế nào thì nói thế đó.
Thiệu Phi không có lập trường chạy đi ra mặt cho Thích Nam Tự, nếu lúc này tranh luận với đối phương, tình cảnh Tiểu Thích sau này ở trong đội e là càng xấu.
Từ sau khi nhập ngũ, nhân duyên Thiệu Phi luôn không tệ, mặc dù cũng thường xuyên khoe khoang, ban đầu lúc ở doanh trại huấn luyện tuyển chọn của Liệp Ưng còn từng đánh nhau với Ngải Tâm, nhưng sau khi quen thuộc nhau rất nhanh tiêu tan hiềm khích lúc trước, chưa từng bị tập thể cô lập giống như Thích Nam Tự.
Quả thật vấn đề của Thích Nam Tự là tự mình làm ra, nhưng Thiệu Phi vẫn là nhìn không lọt một đám đại lão gia tụ chung một chỗ chửi đồng đội, nghe một lát xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước lại gặp Thích Nam Tự ỉu xìu.
Thích Nam Tự đi chậm rãi, lảo đảo, hai mắt vô thần, lúc ngang qua Thiệu Phi cũng không có chú ý đến bên cạnh có người sống sờ sờ. Thiệu Phi hơi thở dài, liền nhanh chóng kéo người tới phía trước mình.
Thích Nam Tự nhìn chằm chằm cậu hai giây, lúc này mới giọng khàn khàn nói: "À, cậu hả......"
"Không phải tôi thì là ai?" Thiệu Phi ở trên lưng hắn đẩy một cái: "Đi, tới thao trường đi dạo."
"Không đi." Thích Nam Tự hất tay ra: "Tôi mệt, cậu đi một mình đi."
Thích Nam Tự càng suy sụp, Thiệu Phi càng không thể để hắn ở một mình, cầm tay trái hắn liền kéo xuống lầu dưới. Thích Nam Tự khí lực lớn hơn, lúc này lại không có tâm tư giãy dụa, thật sự bị Thiệu Phi lôi kéo túm tới sân huấn luyện chướng ngại vật.
Thiệu Phi không giỏi an ủi người, vốn muốn tỉ thí với Thích Nam Tự, so xem tốc độ ai vượt qua chướng ngại vật nhanh hơn, nhưng Thích Nam Tự ngồi trên tường thấp không muốn động, cậu thật sự khuyên không được, đành phải hai tay chống xuống, cũng ngồi lên.
Có khi an ủi cũng không phải là lời nói, cùng nhau trầm mặc cũng có hiệu quả giống vậy. Ngồi xong, Thích Nam Tự đột nhiên hỏi: "Máy Bay, tôi không thích hợp làm lính đặc chủng?"
"Ai nói......" Thiệu Phi nghiêng đầu qua, sau khi nhìn thấy gò má Thích Nam Tự trong bóng râm dừng một chút, ngữ khí tận lực dịu xuống: "Đội trưởng của anh mắng anh?
"Thích Nam Tự lắc đầu. Thiệu Phi tất nhiên không tin,"Hắn nói anh cái gì?"
"Cậu đừng quản." Thích Nam Tự hít sâu một hơi: "Tôi đã nói với cậu — tôi có phải không thích hợp làm lính đặc chủng hay không?"
Đứng ở góc độ tình nghĩa bạn bè, Thiệu Phi phải nói: "Cái rắm, sao anh lại không thích hợp làm lính đặc chủng?
"Trên thực tế, cậu thiếu chút nữa đã nói như vậy. Nhưng lời đến khóe miệng, lời Tiêu Mục Đình một ngày trước lặng lẽ hiện lên. Thiệu Phi nhíu mày suy ngẫm, tay phải ôm vai Thích Nam Tự, dùng sức lắc lắc:"Cá nhân mạnh mẽ là chuyện tốt, nhưng lính đặc chủng không thể quá đơn độc."
"Cho nên cậu cũng cho rằng tôi không thích hợp làm lính đặc chủng?" Hốc mắt Thích Nam Tự vậy mà đỏ, trên lòng trắng mắt rải rác vài tia máu đỏ, nhìn qua quật cường lại đáng thương.
"Tôi không phải ý này.
"Thiệu Phi nhất thời không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ hận mình không thể giống như Tiêu Mục Đình dễ như trở bàn tay hóa giải phiền muộn của một người. Thích Nam Tự cười khổ:"Cậu chính là ý tứ này, các cậu đều là ý tứ này. Cảm thấy tôi không làm lính đặc chủng được cứ việc nói thẳng, không phải tìm mấy cái lý do sứt sẹo gì mà "quá đơn độc", "không biết phối hợp
". Giả dối hay không a, như kiểu tôi muốn đoạt chén cơm với các cậu vậy......"
Lời này rõ ràng là nói lung tung, Thiệu Phi càng nghe về sau, trong lòng càng cạn lời. Thích Nam Tự người lớn như thế rồi, còn lớn hơn cậu nửa tuổi, giở tiểu tính tình lên lại làm cho người ta dở khóc dở cười.
Hoàn cảnh trưởng thành của Thiệu Phi diệt sạch khả năng giở tiểu tính tình, do vậy cũng không biết ở chung với một người giở tiểu tính tình như thế nào.
Nghe Thích Nam Tự giống như niệm kinh lẩm bẩm hồi lâu, Thiệu Phi dứt khoát học bộ dáng Tiêu Mục Đình, giơ tay lên nhu nhu đầu Thích Nam Tự, ra vẻ nói: "Ngoan, đừng nữa......"
"Ngoan cái gì mà ngoan!"
Thích Nam Tự đột nhiên từ trên tường thấp nhảy xuống, trên mặt mang theo tức giận: "Cậu sờ đầu tôi làm gì?
"Thiệu Phi nhìn tay mình một cái, thầm nghĩ anh kích động cái gì, tôi chỉ là muốn an ủi anh. Thích Nam Tự thở hổn hển ồm ồm hai tiếng, phủi bụi trên quần, lại không kiên nhẫn:"Tôi về. Cậu sau này đừng vỗ đầu tôi nữa, cẩn thận tôi đánh cậu.
"Thiệu Phi lật mắt trắng nghĩ: Không vỗ thì không vỗ, cái đầu kia của anh là của riêng ai hay sao? Thời gian đã không còn sớm, hai người cùng nhau đi về phía ký túc, một đường không nói chuyện, gần tới lúc lên lầu, Thích Nam Tự mới mở miệng. Thanh âm rất thấp, nhưng Thiệu Phi nghe rõ ràng."Máy Bay, tối nay cám ơn cậu."
Thiệu Phi trước sững sờ sau cười, tâm tình đi lên, giơ tay lên lại muốn vỗ đầu Thích Nam Tự. Lúc này Thích Nam Tự khá nhanh nhẹn né tránh, nhíu mày nói: "Đã bảo với cậu là đừng có sờ đầu tôi rồi, chỗ này không phải cho cậu sờ vào!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!