Edit + Beta: Vịt
Tới lúc phần lớn đội viên ký túc xá đều ngủ rồi, Thích Nam Tự cũng không về. Thiệu Phi nhìn chằm chằm giường trống rỗng bên cạnh, nghĩ Tiểu Thích vừa rồi là cãi nhau với ai.
Đáp án không khó đoán được, nhưng có chút không thể tin được.
Ở khu ký túc xá thủ trưởng đều là sĩ quan cao cấp, Trường Kiếm lần này chỉ tới đại đội trưởng, không có chính ủy tới, để cho Thích Nam Tự vừa khóc vừa nháo nhất định là đại đội trưởng Trường Kiếm.
Xem chừng Thích Nam Tự cùng đối phương liên quan không nhỏ, "Sau khi lớn lên" với "Vị thành niên", sau khi lớn lên không chiều nữa nói rõ trước 18 tuổi rất cưng, "Người ngoài" với "người nhà", Thiệu Phi ngắn ngủi mà "Ờ" một tiếng, thầm nghĩ hai người này cư nhiên là thân thích!
Điều này cũng dễ giải thích, Thích Nam Tự xuất thân bộ đội đại viện, nhất định là có thân thích làm lính, đại đội trưởng Trường Kiếm nói không chừng chính là anh trai hoặc chú của Thích Nam Tự.
Khó trách tán gẫu tới cưng chiều với không cưng chiều. Thiệu Phi thở phào nhẹ nhõm, nằm một lát lại có chút thất lạc, thủ trưởng của bộ đội đặc chủng số tuổi cũng không lớn, đại đội trưởng Trường Kiếm có lẽ cùng tuổi với Lạc đội Ninh đội, nói như vậy, hẳn sẽ không cách thế hệ với Thích Nam Tự, khả năng là anh trai lớn hơn.
Thật hạnh phúc, còn có anh trai bảo vệ.
Thiệu Phi trở mình, không có buồn ngủ gì cả, suy nghĩ hỗn loạn, một lát nghĩ nếu như Thiệu Vũ còn ở đây, lúc này là đã giải ngũ hay là vẫn ở trong quân, nếu còn ở trong quân, là lính chuyên nghiệp (*) hay là Sĩ quan, lại nghĩ mình sẽ theo gót Thiệu Vũ cùng một đơn vị hay không
- giống như Thích Nam Tự.
Như vậy, cậu ở trong quân ngũ cũng có chỗ dựa, cũng có anh trai bảo vệ.
((*) Mình không hiểu các cấp trong quân đội lắm. Ở TQ thì chức này lấy ra từ trong số các binh lính đã phục vụđủ số năm hoặc là chiêu mộ từ các công dân cóđủ kỹ năng chuyên ngành.
Hình nhưở Việt Nam phân biệt hai chức Lính chuyên nghiệp và Sĩ quan gọi là Sĩ quan có số và Sĩ quan không số thì phải)
Nhưng mà thế gian không có nếu như, Thiệu Vũ đã sớm mất.
Lúc mệt mỏi dần dần đánh tới, cậu lại nghĩ tới Tiêu Mục Đình. Nếu nói là dựa vào, cậu đã đơn phương coi Tiêu Mục Đình là chỗ dựa.
Loại cảm giác này ngọt ngào lại cay đắng, Tiêu Mục Đình là đội trưởng của cả Trung đội 2, là chỗ dựa của rất nhiều người, nhưng cậu có thể buông xuống tâm phòng bị, mặc kệ chính mình đi ỷ lại cũng chỉ có một mình Tiêu Mục Đình.
Sáng sớm hôm sau, mặc dù không cần tập thể dục buổi sáng, các đội viên vẫn là dậy thật sớm. Thiệu Phi quay đầu lại nhìn một chút, trên giường Thích Nam Tự vẫn là không người.
Khẳng định ỳ ở ký túc của anh trai ngủ nướng.
Thiệu Phi cũng muốn ở chỗ Tiêu Mục Đình nghỉ một đêm, nhưng tìm không được lý do. Cũng may sau khi chấm dứt đấu võ trở về Liệp Ưng, tới lúc đó Tiêu Mục Đình cũng sẽ không đuổi cậu về ký túc của Trung đội 2.
Giường của cậu vẫn ở ký túc của Tiêu Mục Đình đấy!
Sáng sớm, sân huấn luyện nổi lên sương mù, các đội viên làm xong nóng người liền tự mình tiến hành huấn luyện thể năng. Thiệu Phi ở trên eo và bắp chân buộc một khối sắt, còn chưa bắt đầu chạy, đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Thích Nam Tự cư nhiên trên người trần truồng, ở khu huấn luyện leo tường luyện tập leo dây thừng 15 mét. Sợi dây kia lớn bằng cổ tay trẻ con, từ trên giá thép rũ xuống, người leo tường dựa vào lực cánh tay và bước chân đi lên, đối với thể lực yêu cầu cực cao.
Thích Nam Tự ngược sáng, sau lưng là mặt trời vừa mới dâng lên, Thiệu Phi nhìn hắn tốn sức mà bò lên đỉnh, vốn cho rằng hắn trạng thái không tốt, chờ lúc hắn trượt thừng mà xuống, mới phát hiện tứ chi của hắn đang kịch liệt run rẩy, ngực dồn dập phập phồng, bụng, cổ, trên cánh tay toàn là mồ hôi.
Tốn sức như vậy, là bởi vì luyện tập quá lâu.
"Anh......" Thiệu Phi đi lên, ném chai nước của mình lên phía trước: "Tối qua ở đây?"
Thích Nam Tự một chút cũng không khách khí, vặn mở nắp ngửa đầu liền uống, một bình nước hai ba cái đã bị tiêu diệt hơn nửa, uống đủ rồi mới thở hổn hển nói: "Làm sao, một đêm không gặp đã nhớ tôi?"
Thiệu Phi vốn định bắt chước "Anh không cưng em nữa
"mang theo khóc nức nở của hắn, vừa định mở miệng lại nhìn thấy ánh mắt hắn hơi sưng, mặc dù đã không quá rõ ràng, nhưng nhìn ra được mấy tiếng trước đã khóc. Trêu chọc một người đã khóc qua nhưng muốn làm bộ đánh rắm không có quá bỉ ổi, Thiệu Phi tự xưng là coi như có đạo đức, nuốt lời trở lại, chỉ hỏi:"Luyện bao lâu rồi?"
"Nửa đêm đã bắt đầu, bịt mắt trèo, vác nặng trèo đều luyện, tiếp theo lại leo dây thừng, cậu khẳng định bại bởi tôi."
Thích Nam Tự tay phải nắm lấy tay trái, vừa nhu ngón tay tê vừa nói: "Bất quá sợi dây kia cũng quá cmn thô ráp, vân tay của tôi đều mài không còn rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!