Edit + Beta: Vịt
Ba tuần 21 ngày, các đội viên liên tục huấn luyện 18 ngày, càng về sau càng cực khổ, bộ phận chiến sĩ đã xuất hiện tình huống thể lực chống đỡ hết nổi. Thiệu Phi cũng sắp đến cực hạn, nhưng huấn luyện viên để cho cậu làm tổ trưởng, trên vai cậu có trọng trách, nói gì cũng không thể thư giãn.
Những đội viên khác thật sự chịu đựng không nổi có thể nghỉ ngơi chốc lát, cậu không thể, mệt mỏi hơn nữa cũng chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, lúc hợp lại thể năng xông ở phía trước dẫn đội, lúc hợp lại thể năng càng không dám tuột xích.
Quản tốt bản thân còn phải quản những người khác, chạy trước chạy sau cổ vũ đồng đội đã chống đỡ không nổi, có việc gì đó phải qua sông mắc dây thừng toàn bộ ôm tới trên người mình, cả một ngày đều la khàn, suỵt suỵt khạc khạc nói không ra lời, chỗ này đau chỗ kia đau, để cho Ngải Tâm xoa bóp, nằm nhoài trên giường 2 phát đã có thể ngủ.
Đã mấy ngày không tới ký túc xá Tiêu Mục Đình trình diện, Thiệu Phi trong lòng rất nhớ, nhưng quả thực không có tinh lực, cũng may Tiêu Mục Đình mỗi ngày đều tới sân huấn luyện, ở các tiểu đội qua lại tuần sát.
Thiệu Phi có loại cảm giác không chân thật — Thời gian Tiêu Mục Đình dừng lại ở tổ mình luôn là nhiều nhất. Vừa nghĩ như vậy, thân thể liền giống như được tiêm máu gà, đột nhiên lại có tinh thần dùng không hết.
Nhịn đến ngày thứ 18, sau khi kết thúc huấn luyện buổi chiều, huấn luyện viên hiếm thấy lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói với mọi người huấn luyện trong vòng 3 tuần đến đây chấm dứt, ở doanh trại nghỉ ngơi 3 ngày, sau đó chính là sát hạch đấu võ.
Thiệu Phi cùng Thích Nam Tự nhìn nhau một cái, trong mắt nhau đều là phân cao thấp. Sau khi giải tán, không ít đội viên ngã trên mặt đất không muốn dậy — thật sự là quá mệt mỏi, kỳ nghỉ 3 ngày tựa như một trận mưa đúng lúc, nếu tiếp tục không rơi, tất cả mầm mống trong đất đều phải hạn hán chết.
Ăn xong cơm tối, Thiệu Phi không kịp nghỉ thở, đã ngựa không ngừng vó mà chạy tới túc xá của Tiêu Mục Đình. Thích Nam Tự không biết làm sao, sau hai lần theo tới cũng không đi theo nữa, một mình ở ký túc xá chờ cậu một lát, tìm không được việc làm, cũng không ai nói chuyện, liền tới kho khí giới lấy súng, tính toán nắm chặt thời gian, lại luyện thêm chút độ bắn tỉa chính xác.
Thể năng của hắn xem như tốt nhất cả doanh trại liên huấn, yêu cầu đối với bản thân cũng nghiêm khắc tới mức làm cho người ta chậc lưỡi. Rõ ràng ngày thường không hề thô kệch, nhưng bắt đầu luyện so với đám đại
-hán
-rõ
-ràng Ngải Tâm và Thiệu Phi còn dũng mãnh hơn.
Đầu óc Thiệu Phi có chút choáng, cổ họng khàn như cũ, vì lát nữa có thể cùng Tiêu Mục Đình trao đổi bình thường, trước khi ra cửa còn đi theo Thích Nam Tự muốn một hộp viên ngậm họng Giọng Oanh Vàng (*). Nhưng mà hứng thú chạy tới lầu ký túc xá của thủ trưởng, Tiêu Mục Đình lại không ở đó.
Thiệu Phi hơi có mất mát, ở ngoài cửa đợi 15 phút cũng không thấy Tiêu Mục Đình trở lại, nhất thời nghĩ không ra đối phương đi đâu, nằm nhoài trên lan can nhìn xung quanh, chợt nhớ tới tình hình ngày vừa tới tổng bộ, Tiêu Mục Đình bồi cha Tiêu ở dưới đèn đường tản bộ.
Viên ngậm Giọng Oanh Vàng
Có phải lão gia tử lại tới nữa hay không?
Thiệu Phi lo lắng mà nuốt ngụm nước miếng, thật nhanh chạy tới phòng trực ban dưới lầu, một tiểu binh phụ trách khách tới thăm đăng ký nói, người nhà Thiếu tướng Tiêu Mục Đình tới.
Thiệu Phi nhăn lại lông mày, thật là đoán cái gì tới cái đó.
Đợi tới sắp tắt đèn, Tiêu Mục Đình cũng không trở lại, thân thể Thiệu Phi không thoải mái, lúc đứng lên trước mắt tối sầm, hai tay chống ở mặt bàn trực tiếp thở gấp ồ ồ.
Chiến sĩ tham gia liên huấn gần đây cơ hồ đều là loại trạng thái này, tiểu binh thấy dị thường, đỡ cậu một cái hỏi có cần gọi đồng đội tới đón hay không.
Cậu khoát khoát tay, đầy đầu đổ mồ hôi, "Không cần, tôi tự mình trở về.
"Ban đêm gió mát hiu hiu, thổi vào trên người có chút lạnh, Thiệu Phi chạy về tắm nước nóng, vẫn là cả người không khỏe, Thích Nam Tự đã từ trường bắn trở lại, thấy dáng vẻ bệnh tật của cậu, giơ tay lên liền phủ trên trán cậu. Cậu theo bản năng hất ra:"Làm gì?"
"Xem cậu có phải phát sốt hay không." Thích Nam Tự sắc mặt khó coi: "Không biết tốt xấu.
"Thiệu Phi nhớ Tiêu Mục Đình, chuyện này lại không thể nói với người khác, trong lòng rất là khó chịu, nhưng không còn khí lực cãi nhau, trừng Thích Nam Tự một cái, không nói chuyện. Thích Nam Tự xoay người rời đi, mấy phút sau quăng ra một bọc rễ bản lam (*):"Uống.
"((*) rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh) Thiệu Phi nhìn một cái, sờ sờ trán mình:"Tôi không cảm mạo phát sốt đi?"
"Không có." Thích Nam Tự nói: "Bất quá cậu yếu đuối như vậy, vẫn là dự phòng chút, miễn cho đợi tới lúc đấu võ bởi vì bị bệnh rút lui, như vậy tôi thắng không vẻ vang gì."
"Đệt!" Thiệu Phi xé mở bao bì, rót vào trong chén lắc lắc "Nói như kiểu anh có thể thắng được tôi đấy."
Thích Nam Tự: "Cậu có thể đừng nói chuyện không?"
Nước quá nóng, môi Thiệu Phi bị nóng chút, dứt khoát để chén xuống, làu bàu với Thích Nam Tự:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!