Chương 20: (Vô Đề)

Edit + Beta: Vịt

Ba chữ "Không nỡ bỏ

"từ trong miệng Thiệu Phi nói ra, nhẹ giống như lông chim không mấy sức nặng, nhưng đầu lông chim giống như ở ngực Tiêu Mục Đình, lưu lại cảm giác khó có thể nói rõ. Tiêu Mục Đình mâu quang ngưng lại, một lát sau cười cười,"Lạc đội nói cậu giống như trẻ con chưa trưởng thành, tôi cũng thấy thế."

Thiệu Phi không phục:

"Ai là trẻ con? Ai chưa trưởng thành? Tôi tháng sau 21 rồi!"

"21 cũng là trẻ con."

"Đội trưởng, ngài lúc 21 tuổi dạng gì? Ở bộ đội thường quy hay là bộ đội đặc chủng?"

"Từng ở Chiến Long." Tiêu Mục Đình nói: "Luôn cùng với Ninh đội, Lạc đội cùng nhau tham gia liên huấn."

Thiệu Phi vội hỏi: "Liên huấn giống với bọn tôi sao?"

"Giống a, túc xá cũng không thay đổi. Rách rưới, mấy chục người chen chúc một gian, một người ngáy ngủ, toàn bộ không ngủ được."

"Thật? Vậy phòng lúc trước ngài ngủ đâu? Giường nào?"

Tiêu Mục Đình cười: "Làm sao, muốn đi xem?"

Thiệu Phi lắc đầu: "Muốn đổi với người ngủ giường đó!"

"......"

"Dính chút ánh sáng của ngài a, ngày mai liên huấn bắt đầu rồi, tôi muốn gom chút hạng nhất."

Tiêu Mục Đình: "Vậy cậu càng không thể ngủ giường của tôi."

"Tại sao?"

"Tôi lúc ấy là binh thành tích kém cỏi nhất trong cả tiểu đoàn liên huấn."

Thiệu Phi mếu máo: "Làm sao có thể?"

"Thật đấy, không tin lần này trở về, cậu đi hỏi Ninh đội với Lạc đội chút." Tiêu Mục Đình nói:

"Trong đám đội viên bọn tôi, tính ra hai người bọn họ xuất sắc nhất. Tôi á, là một nhân vật hoàn khố đeo mặt nạ binh, gây chuyện."

Thiệu Phi: "Tôi không tin."

Tiêu Mục Đình cười nói: "Không lừa cậu."

"Vậy ngài sau này làm sao lợi hại được?"

Tiêu Mục Đình trầm mặc vài giây, thanh âm trầm vài phần, "Người mà, sau khi có kinh nghiệm nhất định, luôn sẽ thay đổi, trưởng thành."

Mặt trời dần dần lên cao, ve sầu bắt đầu kêu to, Thiệu Phi như hiểu như không mà nghe, bỗng nhiên dừng chân nói: "Tôi vẫn là muốn tới chỗ ngài trước kia ngủ."

Tiêu Mục Đình nói: "Tôi không nhớ."

Thiệu Phi chống khuỷu tay, nhẹ nhàng đụng đụng Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng, ngài thật nhỏ mọn."

Tiêu Mục Đình đã sớm qua tuổi điên cùng với các chiến sĩ, Thiệu Phi đụng anh một cái, anh không thể đụng lại, chỉ thở dài, tiếp tục đi về phía phòng ăn.

Buổi chiều, sắp xếp thời gian kỳ liên huấn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!