Chương 13: (Vô Đề)

Edit + Beta: Vịt

"Cậu dạy tôi?

"Tiêu Mục Đình khiêu cao một bên lông mày. Thiệu Phi nghiêm mặt nói:"Lần trước ngài không phải đã nói với chính ủy sao? Tôi đi theo ngài, làm huấn luyện viên kiêm lính cần vụ. Bổn chức là huấn luyện viên, lính cần vụ là kiêm nhiệm."

Tiêu Mục Đình trầm tư chốc lát,

"Được. Cậu muốn dạy tôi cái gì?"

"Tiêu đội, sáng mai ngài cùng tôi tham gia tập thể dục buổi sáng đi, Chúng ta thể thể năng cơ sở bắt đầu."

"Quá sớm, tôi không dậy nổi."

"Tôi gọi ngài!"

Tiêu Mục Đình cười khổ, vốn muốn cự tuyệt, giương mắt lại liếc thấy mắt tràn đầy mong đợi của Thiệu Phi, "Vậy tôi tối nay đi ngủ sớm, sáng sớm mai cậu chịu trách nhiệm gọi tôi dậy.

"Thiệu Phi 5h đã tỉnh, lần sờ ban công nấu nước, 5h20 đứng ở bên giường Tiêu Mục Đình, chuẩn bị 5 rưỡi vừa đến, liền kéo Tiêu Mục Đình dậy. Tiêu Mục Đình nằm nghiêng, chăn đắp tới ngực, cánh tay phải lộ ra bên ngoài chăn. Thiệu Phi nương ánh đèn trên ban công, tò mò nhìn Tiêu Mục Đình. Người này sinh ra một chút mặt có chút đạm mạc, có loại ôn văn nhĩ nhã đoán không thấu. Thiệu Phi không tự chủ được đụng đụng lên trên, Tiêu Mục Đình lại đột nhiên mở mắt ra, Thiệu Phi hết hồn, đặt mông ngồi dưới đất,"Tiêu, Tiêu, Tiêu đội, ngài tỉnh?"

Tiêu Mục Đình ngồi dậy, "Bị đôi mắt trâu này của cậu nhìn chằm chằm, xác ướp ngủ ngàn năm cũng phải bị sợ tỉnh."

"Tiêu đội, tôi dọa sợ ngài?"

Tiêu Mục Đình chỉ chỉ vị trí trái tim, "Thiếu chút nữa ngừng đập."

Thiệu Phi biết mình lại bị đùa giỡn, bưng nước mật ong tới, "Vậy ngài uống nước cho đỡ sợ."

"Đặt trên bàn đi." Tiêu Mục Đình không nhận, vén chăn lên rời giường, lúc chân di chuyển bên giường phát hiện có một bó ánh mắt thực chất đang rơi ở trên đũng quần mình.

Anh bất đắc dĩ lại buồn cười, xỏ dép vào trực tiếp đi về phía phòng vệ sinh.

Thiệu Phi xoay cổ nhìn, tới lúc cửa khép lại mới thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy cổ họng rất chát, bụng rất nóng.

Tiêu Mục Đình sáng sớm bừng bừng, quần đùi rộng thùng thình bị chống ra một túp lều, liếc kích cỡ còn không nhỏ.

Thiệu Phi tuổi còn nhỏ, gan nóng đặc biệt vượng, đồng đội xung quanh cũng trẻ tuổi, tất cả đều là một bang hùng binh thích so kích cỡ so ai bắn xa hơn, mỗi sáng thức dậy thích nhìn chằm chằm đũng quần người ta, ai không "Đứng" dậy liền cười người đó, ai "Đứng

"tới đặc biệt uy vũ liếm túm người đó đánh. Vừa rồi Tiêu Mục Đình vén chăn lên, cậu theo thói quen mà nhìn về chỗ đó, ánh mắt quẳng qua liền rút không về được, cần phải xem tới nghiện mới thôi. Cậu sờ sờ đũng quần mình, trên mặt nóng tới hoảng, nhịp tim cũng tăng nhanh mấy phần. Không lâu Tiêu Mục Đình từ phòng vệ sinh ra ngoài, thay áo T -shirt quần đùi trước khi đi ngủ đã chuẩn bị xong, hướng cậu ngẩng mắt,"Đi?

"Cậu lúc này mới lấy lại tinh thần, lập tức đi theo. Trời chưa sáng, huấn luyện tập thể sáng sớm còn chưa bắt đầu. Hai người dọc theo nơi đóng quân chạy chậm, u ám xung quanh trong nắng sớm lặng yên không một tiếng động mà rút đi. Thiệu Phi thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình lại một lần cũng không có nhìn cậu, âm thầm mà chạy, cũng không kêu ngừng, cũng không kêu mệt mỏi, mồ hôi tuôn như mưa, nhưng tiết tấu hô hấp khống chế được đâu vào đấy. Còi rời giường vang lên, Tiêu Mục Đình ngừng lại,"Cậu tiếp tục luyện, tôi đi về."

Thiệu Phi có chút kinh ngạc, "Tiêu đội, ngài không theo đội chúng tôi huấn luyện sáng sớm sao?"

Tiêu Mục Đình vặn mở một chai nước từ đầu dội xuống, "Tôi về tắm rửa.

"Thiệu Phi đứng nguyên tại chỗ một lát, đoán không ra ý nghĩ của Tiêu Mục Đình. Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Mục Đình đều chạy bộ cùng Thiệu Phi, nhưng cũng không ra huấn luyện tập thể sáng sớm. Một buổi tối, Thiệu Phi lại nhoài bên bàn đọc sách đề nghị với anh:"Tiêu đội, ngày mai chúng ta luyện đánh nhau đi, tôi dạy ngài mấy chiêu."

Tiêu Mục Đình cười lắc đầu, "Tiểu tử cậu là muốn coi tôi là bao cát hình người đi?"

Thiệu Phi nói: "Vậy bắn? Tiêu đội kỹ thuật bắn của ngài thế nào?"

"Tay súng tuyến 18."

Thiệu Phi vui vẻ, "Vậy chúng ta luyện súng trường tự động được không? Không tới trường bắn, tới trong phòng bắn, không làm lỡ thời gian làm việc ban ngày của ngài.

"Tiêu Mục Đình mỉm cười, không cự tuyệt cũng không đáp ứng. Hôm áu, Thiệu Phi huấn luyện làm việc đều đặc biệt tích cực, buổi trưa về ký túc làm vệ sinh giặt quần áo, sau bữa tối đi theo Tiêu Mục Đình ở trong phòng xoay. Tiêu Mục Đình xoay người thiếu chút nữa đụng phải cậu, cười nói,"Tôi khả năng làm rớt mất đồ vật rồi."

Tiêu Mục Đình ở trán cậu búng một cái, "Rớt cái đuôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!