Chương 11: (Vô Đề)

Edit + Beta: Vịt

Thiệu Phi thành một bức phong cảnh trong tòa hành chính.

Tiêu Mục Đình để cho cậu ở ngoài cửa đứng gác, nhưng không yêu cầu cậu đứng như tùng như bách, ngày đầu tiên để cho cậu tay phải bưng chậu, ngày thứ hai ném cho cậu hai đôi que inox và một đĩa đậu đen, để cho cậu nhặt đậu giết thời gian.

Cửa không có bàn ghế, Thiệu Phi ngồi xổm chọn ngồi bệt chọn đều biệt nữu, tay nhặt cũng mỏi, không bao lâu liền vừa tê vừa trướng, đừng nói dùng dụng cụ nhặt đậu, chính là tay không bốc đậu, đầu ngón tay đều run.

Tư thế đổi tới đổi lui, tư thế quỳ tựa hồ thoải mái nhất.

Tiêu Mục Đình từ trong phòng đi ra ngoài, chỉ thấy Thiệu Phi vểnh mông cao cao, đối mặt cửa quỳ, khuỷu tay chống trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, đầy mặt đỏ bừng, chóp mũi đều sắp đâm vào trong đĩa.

Mũi giày Tiêu Mục Đình đụng đụng mép đĩa, "Ui, đại lễ này làm quá...... Người khác thấy được còn tưởng rằng tôi ở quân doanh làm phong kiến mê tín, ép cấp dưới dập đầu thỉnh an đấy.

"Thiệu Phi lập tức ngồi thẳng lên, ngửa đầu bất mãn nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình, quên mất mình vẫn thẳng đứ mà quỳ. Tiêu Mục Đình nhìn cái đĩa một cái,"Đây là một viên đậu cũng không gắp được?"

Thiệu Phi đầu cúi xuống, "Ừ......

"Tiêu Mục Đình khom lưng bê đĩa lên, đặc ở chỗ cách cửa xa hơn chút, ra hiệu Thiệu Phi đổi hướng, không biết xấu hổ dựa vào cửa. Thiệu Phi nhất thời không hiểu. Tiêu Mục Đình ở trên mông cậu đạp một cái,"Tôi cũng không phải cha cậu, đâu có thể mở cửa đã nhặt được con trai tiện nghi?

"Thiệu Phi lúc này mới ý thức được mình vẫn quỳ, lúc đứng dậy chân mỏi nhừ, thiếu chút nữa ngã nhào. Tiêu Mục Đình đỡ cậu, thu hồi giọng đùa giỡn,"Sau này đừng quỳ gắp, tư thế kia không dễ giữ vững thăng bằng, hơn nữa thời gian dài đối với xương cốt cơ bắp đều sẽ ảnh hưởng."

"Vậy gắp thế nào?"

"Nằm nhoài. Trong thực chiến tiến hành sách đạn (*), đại đa số thời gian cũng phải nằm nhoài.

"((*) Sách đạn: có hai nghĩa. Nếu làđộng từ thì là chỉ hành động gỡ bom, còn nếu là danh từ làđể chỉ các nhân viên kỹ thuật đã trải qua huấn luyện (thường là các chuyên gia về bom) tiến hành tháo gỡ chất nổ, ngăn cản nổ) Thiệu Phi người này có một ưu điểm — biết sai có thể sửa. Thế là lập tức điều chỉnh tư thế, vắt ngang ở cửa phòng làm việc, mặt hướng về phía hành lang. Tiêu Mục Đình mỗi lần ra vào, đều không thể không từ trên mông cậu vượt qua. Ngoại trừ luyện gắp đậu, Thiệu Phi còn dựa theo yêu cầu của Tiêu Mục Đình luyện"Trèo cửa

". Cửa phòng làm việc cũng không phải là một mảnh bằng phẳng, ở giữa và trên dưới có hoa văn nhô ra cách nhau 1 centimet. Hoa văn kia có chút độ nghiêng, yêu cầu của Tiêu Mục Đình đối với Thiệu Phi chính là dùng lực ngón tay, đem toàn thân treo trên hoa văn,"Các cậu luôn thích treo lực eo, lực chân, lực cánh tay ở bên mồm, thường thường xem nhẹ lực ngón tay.

Huấn luyện này luyện chính là lực ngón tay, nếu như cậu có thể kiên trì 10 phút, lần sau lúc lại dùng súng, cậu sẽ phát hiện khác biệt rõ ràng."

Thiệu Phi thử mấy lần, không thể một lần có thể treo lên được, quay đầu lại nói, "Tiêu đội, ngài làm mẫu chút cho tôi đi."

Tiêu Mục Đình lắc đầu, "Tôi không biết.

"Thiệu Phi nửa tin nửa ngờ. Tiêu Mục Đình khoanh tay,"Tôi chỉ hiểu lý luận, thực tế luyện tập còn phải dựa vào bản thân cậu.

"Nói xong bước thong thả vào phòng làm việc, còn thuận tay đóng cửa lại. Cả buổi trưa Thiệu Phi liền không nghỉ ngơi qua, giống như nhào lên cửa, mười ngón tay sưng đỏ, mấy lần suýt nữa móng ngón giữa bị dập."Leo cửa" khó khăn quá lớn, vận khí của cậu hiện tại quả là không tốt, lúc duy nhất một lần thành công treo lên, Tiêu Mục Đình vừa lúc từ bên trong mở cửa, cả người cậu bị cửa kéo nhào vào trong, lúc ngã xuống trực tiếp đụng vào trên đùi Tiêu Mục Đình.

Càng lúng túng chính là, lúc cậu ngã xuống còn theo bản năng tìm điểm chống đỡ, hai tay theo bản năng ôm trên chân Tiêu Mục Đình, ôm được rồi trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Mục Đình không phải cố ý muốn chỉnh cậu, là thật sự có việc phải tới cách vách tìm Ninh Giác.

Thật không may, mở cửa không nhặt được con trai, trên đùi lại treo hùng binh......

Thiệu Phi lúc này đã mông ngồi trên đất rồi, ôm 2 giây cũng ý thức được không đúng, lập tức buông ra bò dậy, đỏ trên mặt không biết là xấu hổ hay là giận, nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình nói: "Tiêu đội, ngài mở cửa làm gì?"

Tiêu Mục Đình biết rõ "Leo cửa" không dễ, vỗ vỗ vai cậu, "Tiếp tục luyện, buổi tối thêm thịt."

Thiệu Phi ở cửa của Thiếu tướng làm chuyện "Hành động nghệ thuật

", các anh em Trung đội 2 biết. Ngải Tâm nắm tay cậu, vừa nhìn thấy da bên trên cọ rách và vết chai mới dài ra, liền đau lòng tới trực tiếp kêu to, luôn miệng mắng Tiêu Mục Đình không đạo lý, cái gì cũng không biết còn chỉ huy lung tung. Thiệu Phi ngâm tay ở trong nước đá, đau tới mức mồ hôi lạnh đều ra, sau khi tỉnh lại tinh thần lại nói giúp Tiêu Mục Đình,"Ầy, kỳ thực Tiêu đội biết còn rất nhiều."

Trần Tuyết Phong dựng lông mày, Ngải Tâm lập tức la, "Ôi đệt! Máy Bay! Bây giờ mới mấy ngày chú đã buộc thòng lọng trên lão gia hỏa kia?"

Thiệu Phi vừa nghe "lão gia hỏa" đã nhăn lại lông mày, vốc nước vẩy lên mặt Ngải Tâm, "Không quy củ, Tiêu đội là Thiếu tướng, hơn 30 tuổi tính là già cái gì!"

Ngải Tâm lau mặt cậu một cái, "Hắn cho chú uống thuốc?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!