Chương 10: (Vô Đề)

Thiệu Phi tay phải quấn băng gạc, lúc ăn cơm cầm đũa không được, đổi thành thìa cũng rơi mấy lần.

Tiêu Mục Đình nói: "Đổi tay, dùng tay trái cầm đũa."

Thiệu Phi đổi thìa về đũa, thử gắp thịt kho tàu trong chén, gắp mấy lần cũng không thành công.

Tiêu Mục Đình hỏi: "Trước kia không có luyện qua tay trái?"

Thiệu Phi lắc đầu, thật sự gắp không nổi, dứt khoát đâm xuống một cái, xuyên thịt kho tàu ở trên đũa.

Mâu quang cậu lóe lóe, khóe mắt trượt ra một dãy đắc ý tỏ ra tiểu thông minh.

Tiêu Mục Đình lại hai mày hơi ngưng, nhìn cậu nhét thịt kho tàu vào trong miệng, tư thế biệt nữu mà gẩy cơm.

Thiệu Phi lúc kéo chiếc đũa gắp miếng thịt kho tàu thứ 2, Tiêu Mục Đình từ trong tay cậu cầm chén qua, đũa cũng đều bị lấy đi, nhanh chóng gắp mấy miếng thịt, mấy miếng rau đặt trong chén, trộn hai cái, gắp một đũa cơm phủ rau chống tới bên mép cậu, "Há mồm."

Đôi môi Thiệu Phi giật giật, má đỏ cực kỳ xấu hổ.

Muốn há mồm sao? Sẽ lộ ra vẻ rất kinh sợ hay không?

Không há? Sẽ mất mặt mũi Thiếu tướng, đắc tội Thiếu tướng hay không?

Thiệu Phi tâm niệm chuyển nhanh, lại cúi đầu một cái, thấy đũa bên mép vẫn không nhúc nhích, liền giống như máy ngoạm lấy.

Tiêu Mục Đình tái diễn nói: "Há mồm."

Lúc nhận qua một đũa thức ăn, Thiệu Phi có loại cảm giác cổ quái, cảm thấy tư thế Tiêu Mục Đình không đúng lắm, lại tạm thời nghĩ không ra không đúng ở đâu.

Tiêu Mục Đình không tán gẫu với cậu, dùng thức ăn chặn miệng cậu, mỗi một đũa đều có rau có thịt, phối hợp đều đều.

Chén cơm thấy đáy, Thiệu Phi thử thăm dò nhìn Tiêu Mục Đình một cái. Tiêu Mục Đình cầm lấy chén đứng dậy, "Trong hai ngày, tay phải không nên dính nước."

Thiệu Phi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói, "Tiêu đội, phiền toái ngài rồi."

Tiêu Mục Đình vặn vòi nước ấm, ống tay áo tuốt tới cánh tay, vừa rửa bát vừa nói: "Nếu như muốn luyện thêm thể năng, phải nắm chặt thời gian buổi tối."

Thiệu Phi: "Dạ?"

"Buổi tối không cần đứng gác, chỉ cần vệ sinh xong xuôi, quần áo giặt xong, cậu muốn luyện gì cũng được. Hôm nay tình huống đặc thù, tay phải của cậu không sử dụng được, tôi cũng không làm khó dễ cậu, muốn chạy thì đi đi, lúc lên khí giới chú ý bảo vệ tay.

Thiệu Phi vui mừng, đứng thẳng kính lễ, "Cám ơn Tiêu đội!"

"Đừng vội đi." Tiêu Mục Đình lau sạch tay, "Sau khi ăn xong không nên lập tức vận động, nửa giờ sau hẵng đi."

Thiệu Phi có chút — vậy tôi hiện tại nên làm gì? Đi ra ngoài tản bộ? Hay là ngồi ngu ở ký túc?

Tiêu Mục Đình tìm ra một cái đĩa sứ, bốn cái que inox bóng loáng, đưa lưng về phía cậu đổ ra đĩa sứ cái gì đó, sau đó xoay người hướng cậu vẫy vẫy tay."

Cậu lập tức đi tới, "Đây là......"

"Hạt vừng, gạo đen, đậu đen."

Thượng đĩa sứ trắng thuần, là một vũng màu đen nhìn qua không biết là thứ gì.

Tiêu Mục Đình đưa hai cái que inox cho cậu, "Ngồi xuống, dùng tay trái gắp."

"Tay trái? Tôi chỉ luyện qua tay phải."

"Tôi biết. Nếu cậu luyện qua tay trái, vừa nãy cũng không tới mức không động được đũa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!