Chương 9: (Vô Đề)

Thầy thuốc Cầm đi vào hậu viện, "Ấy chà, hai đứa đều ở đây à."

Tô Tiểu Triết đứng dậy, "Thầy Cầm, sao thầy lại tới đây?"

Thầy thuốc Cầm đáp, "Đi ngang qua tiện đường, nên đến xem vết thương của anh cháu thế nào rồi."

Tô Tiểu Triết vội nói, "Cảm ơn thầy Cầm ạ."

Thầy Cầm nhìn qua vết thương của Lâm Việt, nói là không có gì nghiêm trọng, rồi lại hỏi, "Không thấy nhị thẩm đâu à?"

Tô Tiểu Triết liếc nhìn Lâm Việt, Lâm Việt cũng nhìn cô.

Tô Tiểu Triết hỏi, "Thầy Cầm, thầy... có phải thích nhị thẩm không?"

Thầy Cầm ngẩn người, mặt đỏ bừng, lắp bắp, "Đừng... đừng nói bậy! Để người ta nghe được còn ra thể thống gì!"

Tô Tiểu Triết cảm khái: người thời cổ đúng là dễ đoán tâm tư thật.

"Thầy thích nhị thẩm thì nên sớm nói ra, đừng để đến lúc lỡ mất rồi mới hối hận."

Thầy Cầm càng lắp bắp, "Không... không phải như cháu nghĩ đâu!"

Tô Tiểu Triết còn định nói thêm.

Lâm Việt liền kéo cô lại, mỉm cười với thầy Cầm, "Thầy đừng để ý cô ấy, em gái tôi chỉ thích nói bậy thôi."

Thầy Cầm vội vàng rời đi, Tô Tiểu Triết phản đối, "Sao lại bảo em nói bậy?"

Lâm Việt nói, "Chuyện của họ là chuyện của thế giới này, chúng ta không nên can dự."

Tô Tiểu Triết tỏ vẻ không phục.

Lâm Việt nhìn cô phồng má hờn dỗi, "Anh đi mua ít đồ, em đi cùng không?"

Tô Tiểu Triết hậm hực, "Hừ, đi!"

Hai người cùng nhau ra ngoài, mua đậu nành và vài thứ lặt vặt khác, đẩy xe gỗ về đến cửa hàng thì đúng lúc gặp một người phụ nữ chừng bốn, năm mươi tuổi bước ra.

Người phụ nữ đó vừa thấy Tô Tiểu Triết đã cười tít mắt, "Tiểu Triết!"

Tô Tiểu Triết cũng cười đáp lại, "Dạ, dì Liêu, hôm nay sao dì rảnh tới chơi vậy ạ?"

Dì Liêu nói, "Tới là có việc chứ sao."

Tô Tiểu Triết ngạc nhiên, "Chuyện gì ạ?"

Dì Liêu định nói nhưng rồi lại thôi, cười tủm tỉm, "Cháu đi hỏi nhị thẩm cháu đi."

Tô Tiểu Triết ân cần tiễn người đi, nhưng trong lòng lại bắt đầu nhíu mày.

Lâm Việt vẫn đứng sau lưng cô nãy giờ không nói gì, lúc này mới khẽ cúi xuống, nhẹ giọng hỏi, "Bà ấy là ai vậy?"

Tô Tiểu Triết nghi hoặc nói, "Dì Liêu ở trấn trên, chuyên làm mối. Sao dì ấy lại tới đây nhỉ?" Rồi cô khựng lại, "Chẳng lẽ…"

Lâm Việt chắp tay sau lưng, liếc nhìn cô, "Em đúng là đoán việc tốt thì không linh, việc xấu thì linh như thần."

Tô Tiểu Triết thở dài, "Thầy Cầm đáng thương quá."

Hai người vào tiệm tiếp tục công việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!