Từ ngày hôm sau, Tô Tiểu Triết bắt đầu tỏ ra hoàn toàn thờ ơ với mọi hành tung hằng ngày của Hựu Thanh, cả ngày ung dung nhàn nhã, tay chắp sau lưng, đi quanh thôn gia quyến dạo một vòng, ghé lớp học một chút, rồi lại xem sổ sách, cố tình diễn ra vẻ như mình không biết gì hết.
Tiểu Thạch mấy lần định nói rồi lại thôi, Tô Tiểu Triết còn chủ động lái câu chuyện sang chỗ khác, trong lòng thì âm thầm cổ vũ cậu bé: "Ngàn vạn lần đừng để lộ trước! Phải đợi đến lúc mọi thứ vỡ lẽ rồi mới có thể hù dọa ngược lại!"
Chớp mắt, đã đến ngày Lâm Việt cùng mọi người xuất chinh.
Tô Tiểu Triết biết tối nay thể nào cũng sẽ có "bất ngờ ngoài ý muốn", liền căng tinh thần lên mười hai phần.
Buổi sáng trước lúc đi, Lâm Việt nói: "Em…"
Tô Tiểu Triết phản ứng dữ dội: "Sao thế?!"
Lâm Việt bình tĩnh đáp: "Anh nhắc em, tối nay có tiệc tiễn quân, gia quyến đều đến, em nhớ ăn mặc tươm tất một chút."
Tô Tiểu Triết cũng bình thản đáp: "Biết rồi."
Nhưng vừa xoay người đi, cô liền cười thầm đắc ý, "Quả nhiên tới rồi!"
Đêm đó, bãi đất trống được thắp tám cây nến to bằng bắp tay, theo ý tưởng lần trước của Lâm Việt, đặt thêm gương quanh bốn phía, mặt gương phản chiếu ánh sáng chéo nhau, rọi cả sân như ban ngày.
Hựu Thanh ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho cô: "Tiểu Triết, thời gian qua em bận quá, làm chị lo lắng rồi phải không?"
Tô Tiểu Triết cười tít mắt: "Tất nhiên là lo rồi."
Đặng đại nương cũng gắp thức ăn: "Tiểu Triết, dạo gần đây ta cũng không chăm sóc cháu được, cháu giận rồi chứ?"
Tô Tiểu Triết vẫn giữ nụ cười dịu dàng: "Sao có thể giận được chứ."
Tiểu Thạch cũng định nói gì đó.
Tô Tiểu Triết cười hiền: "Muốn nói gì nào?"
Tiểu Thạch ngậm miệng, lắc đầu.
Sau vài tuần rượu.
Trên đài bỗng buông xuống một tấm màn trắng.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Tô Tiểu Triết nheo mắt lại, "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, xem các người bày ra trò gì đây. Nhìn ánh đèn thế này… lại là Lâm Việt múa à?"
Hừ, múa gì ta cũng không sợ!
Keng keng hai tiếng, thì ra là vở tuồng bắt đầu.
Tô Tiểu Triết từng xem qua loại tuồng như vậy từ rất lâu, rất lâu trước kia, khi ở trấn Loan Thủy. Hồi đó là vở diễn về vị tổ hoàng đế khai quốc của Đại Chu.
Nhưng hôm nay thì khác.
Vở kịch lần này kể về một cô gái — cô có một người trong lòng, nhưng vẫn không dám thổ lộ tình cảm. Bỗng một ngày, người ấy bị kẻ thù bắt đi. Vì cứu người trong lòng, cô gái chấp nhận gả cho kẻ thù.
Đoàn kịch lấy giấy đỏ che nến.
Tấm màn trắng phía sau lập tức phản chiếu ánh đỏ rực.
Cô gái mặc hỷ phục, bị vén khăn trùm đầu.
Gương mặt trắng bệch được tô điểm kia, nhỏ xuống một giọt lệ đỏ như máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!