Chương 6: (Vô Đề)

Vết thương của Lâm Việt cũng dần chuyển biến tốt, anh có thể xuống giường đi lại được rồi.

Một ngày nọ, nhị thẩm Tào gọi Tô Tiểu Triết vào phòng, đưa cho cô hai bộ quần áo nam:"Đây là đồ của nhà tôi khi còn sống, cô mang cho anh trai cô mặc đi, đừng có mặc hoài mấy thứ quê mùa nhà quê ấy, để người ta thấy không hay."

Tô Tiểu Triết cũng đã nghĩ đến chuyện này, chỉ là trong tay chẳng có đồng nào. Cô nhận lấy quần áo, định hỏi chồng nhị thẩm giờ đang ở đâu, nhưng liếc sang góc phòng đã thấy bài vị đặt đó, lòng liền hiểu ra.

Nhị thẩm cũng biết cô đã nhìn thấy, giọng nhàn nhạt:"Không còn nữa. Hồi mấy năm trước, người Khương đánh vào trấn, khi đó thì không còn."

Tô Tiểu Triết thấy chua xót trong lòng:"Nhị thẩm…"

Nhị thẩm cười nhẹ:"Ta không sao. Kể với cô chuyện này là muốn cô có chuẩn bị tâm lý, dù gì thì đây cũng là quần áo người đã khuất từng mặc, đừng chê là được."

Tô Tiểu Triết chân thành đáp:"Sao lại chê được ạ, nhị thẩm, tụi con cảm ơn còn không hết."

Nhị thẩm cười cười, đôi mắt cũng hơi hoe đỏ, bà đưa tay vuốt má cô:"Con bé ngốc."

Tô Tiểu Triết ôm quần áo về phòng, kể lại cho Lâm Việt nghe. Lâm Việt không nói gì, trầm mặc hẳn. Khác với Tô Tiểu Triết, trong lòng anh còn mang thêm một nỗi lo — xem ra nơi này đã loạn lạc suốt mấy năm. So với việc xuyên đến thời phong kiến, xuyên vào thời chiến loạn còn xui xẻo hơn nhiều.

Anh không phải Hạng Thiếu Long, không có hệ thống hỗ trợ, cũng chẳng có kỹ năng đặc biệt nào. Nếu lần này thử mà vẫn thất bại, không thể trở về, thì phải làm sao?

Tô Tiểu Triết gọi:"Lâm Việt? Lâm Việt?"

Lâm Việt hoàn hồn lại:"Hả?"

Tô Tiểu Triết vui vẻ:"Thử đồ xem sao nhé?"

Nhìn bộ dạng phấn khởi của cô, Lâm Việt không nỡ từ chối, cũng bật cười:"Được."

Anh không cởi áo sơ mi, cứ thế khoác áo dài lên người, tay áo và tà áo đều vừa khít. Nhưng mặc xong rồi thì lại chẳng biết xử lý thế nào — bên nào đè bên nào? Buộc dây ra sao?

Tô Tiểu Triết nghịch nghịch một hồi, cầm dải lụa ngẩn ngơ:"…Em buộc nơ bướm được không?"

Lâm Việt phì cười, lấy lại dải dây từ tay cô, vòng qua eo mấy lượt rồi thắt gọn gàng. Ngón tay anh thon dài, động tác buộc dây cũng gọn gàng, dứt khoát.

Anh giải thích:"Xem nhiều phim cổ trang rồi, cũng biết sơ sơ."

Tô Tiểu Triết nhìn mà bội phục không thôi — nam thần làm gì cũng giỏi quá trời!

Cô kéo Lâm Việt ra cho nhị thẩm kiểm tra xem mặc như vậy đã đúng chưa.

Mắt nhị thẩm sáng lên.

Trước kia, Lâm Việt khi thì người đầy máu, khi thì mặt mày tiều tụy ốm yếu. Dù có thể xuống đất đi lại rồi, nhưng bộ dạng ăn mặc lạ lùng kia nhìn vào thật sự khó coi.

Bây giờ ăn mặc chỉnh tề lại, tuy tóc vẫn còn hơi ngắn, nhưng với gương mặt và vóc dáng của Lâm Việt, đứng một chỗ thôi đã toát lên khí chất phong lưu tuấn tú.

Nhị thẩm nói:"Giúp ta một việc nhé."

Tô Tiểu Triết hồ hởi:"Nhị thẩm cứ nói ạ!"

Nhị thẩm giơ tay đẩy cô sang một bên:"Anh của Tiểu Triết à, giúp ta một tay."

Lâm Việt vội đáp:"Vâng, bà cứ nói."

Thế là Lâm Việt ra đứng quầy bán đậu hũ.

Tô Tiểu Triết rúc người sau cánh cửa, ló nửa gương mặt ra nhìn đám người vây quanh quầy, mặt mày u oán, lầm bầm:"Sao đông người thế không biết."

Nhị thẩm thản nhiên:"Không có đông người thế thì cô tính húp gió Tây Bắc sống qua ngày à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!