Chương 5: (Vô Đề)

Tô Tiểu Chu từng bị cứa trúng chân một lần, yếu ớt nằm bẹp suốt một tuần, trong thời gian đó đủ loại thuốc bổ và bác sĩ thay nhau chăm sóc.

Thế mà Lâm Việt bị thương nặng như vậy, đến mức dinh dưỡng cơ bản cũng không có. Tô Tiểu Triết bàn với nhị thẩm Tào, giảm khẩu phần ăn của mình một bữa để đổi lấy chút thịt bồi bổ cho Lâm Việt.

Nhị thẩm Tào vô cùng cảm động, nói:"Tiểu Triết đúng là đứa trẻ ngoan ai thấy cũng thương."

Nói xong lại nghiêm mặt:"Không được!"

Tô Tiểu Triết ngơ ngác:"Sao lại không được ạ? Nếu nhị thẩm thấy một bữa không đủ… thì con giảm thêm một bữa nữa, được chưa?"

Nhị thẩm nghiêm nghị:"Con biết giờ thịt heo bao nhiêu tiền một cân không? Thịt dê thì bao nhiêu? Đừng nói thịt ba chỉ, chỉ riêng xương thôi, bán con đi cũng chẳng đủ mua."

Tô Tiểu Triết bị đả kích không nhẹ. Một cô gái trưởng thành thời hiện đại, vừa biết bắt trộm vừa biết đánh máy, vậy mà không đổi nổi… hai khúc xương.

Không cam lòng, hôm sau cô đến chợ thị trấn đi một vòng. Quả nhiên giống như nhị thẩm nói.

Những năm chiến loạn liên miên, vật tư khan hiếm, chợ nhỏ nơi thị trấn chủ yếu bán mấy đồ dân dụng cơ bản. Ví dụ muốn mua vải thô thì có, nhưng vải lụa gấm vóc thì hiếm. Đậu nành, rau xanh không thiếu, nhưng thực phẩm giàu đạm như thịt heo, gà thì rất hiếm.

Lâm Việt ngày nào cũng chỉ ăn các món từ đậu, vết thương hồi phục chậm, sắc mặt nhợt nhạt, quầng mắt thâm đen, môi tái trắng. Tô Tiểu Triết nhìn mà xót xa, đêm nào cũng mơ thấy Tô Tiểu Chu – tay trái cầm đùi gà KFC, tay phải cầm hamburger McDonald, cười một cách ngạo mạn bá đạo:"Muốn ăn không?"

Tô Tiểu Triết hét:"Muốn! Muốn! Muốn!"

Tô Tiểu Chu đáp:"Thế thì cầu xin chị đi~"

Tô Tiểu Triết:"Tô Tiểu Chu! Em cầu xin chị được chưa!"

Tô Tiểu Chu đại ma vương cười gằn ba tiếng, rút ra một cái đùi gà, cắn một miếng rõ to.

Tô Tiểu Triết hét lên:"Dừng lại! Đó là cái đùi của đại đại nhà em—Lâm Việt!"

Lâm Việt giật mình tỉnh dậy, nhìn Tô Tiểu Triết đang ngủ trên đất, rồi cúi đầu sờ sờ chân mình, vô cùng hoang mang.

Tô Tiểu Triết hôm sau vì giấc mơ tối qua mà cả ngày tâm trạng bực bội. Cô âm thầm làm xong việc ở tiệm, đậu đã ngâm xong, đậu hũ cũng kho xong, trước sau chẳng còn việc gì khác. Nhìn thấy Lâm Việt vẫn đang nghỉ ngơi, cô bèn gọi nhị thẩm một tiếng:

"Nhị thẩm, con ra ngoài một lát."

Nhị thẩm đang bận phơi vỏ đậu:"Đi sớm về sớm."

Tô Tiểu Triết đáp một tiếng, vừa bước chân ra khỏi cửa lại quay lại hỏi:"Nhị thẩm, chỗ nào gần đây có sông ạ?"

Nhị thẩm sững người:"Sông?"

Tô Tiểu Triết tính thế này: không có thịt thì bắt cá cũng được chứ?

Trong truyện võ hiệp toàn viết thế cả — Tiểu Long Nữ rơi xuống vực thì bắt cá. Trương Vô Kỵ rơi xuống hang… chắc cũng có cá?

Dù sao thì: có sông là có cá, đây là quy tắc giang hồ.

Theo hướng nhị thẩm chỉ, Tô Tiểu Triết đi bộ hơn nửa tiếng mới tìm thấy con sông chảy men chân núi.

Bờ sông khá đông người – có người gánh nước, có người giặt đồ. Đừng nói cá, đến rùa cũng phải nhường chỗ.

Tô Tiểu Triết men theo sông đi lên phía thượng nguồn, càng đi thì người càng thưa.

Cô tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi xổm xuống quan sát, nhưng vẫn không thấy một cái đuôi cá nào ló ra.

Tô Tiểu Triết bực bội. Cái thế giới này thật không đáng tin chút nào, chẳng chịu theo luật giang hồ gì cả!

Cô nhớ lại câu "Tôi muốn cho cả thế giới biết, cái ao cá này do em bao hết rồi", giờ nếu có ai nói câu này với cô, chắc chắn cô sẽ thấy người đó toàn thân tỏa sáng khí chất bá đạo tổng tài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!