Cây quân côn này không giống những loại gậy thông thường, đầu gậy dẹt và bẹt, có hai cách đánh. Một là "đánh kéo", quân côn vung xuống rồi thuận thế kéo đi, nhìn thì không bao nhiêu roi mà da thịt đã toạc ra, nhưng đều chỉ là ngoại thương. Cách thứ hai là "đánh nảy", người thi hành xuống tay vừa ác vừa nặng, gậy đánh lên người rồi thuận lực bật ngược trở ra, cứ thế liên tục đánh mười mấy hai mươi gậy, trông thì không thấy thương tích gì nghiêm trọng, nhưng bên trong lại tụ máu bầm, vài ngày sau sẽ mưng mủ hoại tử, chỗ bị đánh sẽ mềm oặt như lòng đỏ trứng chưa chín, chạm vào là mục nát, có thể mất mạng.
Viên hành hình nhận án phạt của Lâm Việt, trước tiên dò hỏi người này là ai, vì sao bị phạt, kẻo đến lúc người đáng đánh nặng thì lại đánh nhẹ, kẻ đáng đánh nhẹ thì lại lỡ tay thành ra hậu họa.
Binh lính lén lút nói với viên hành hình rằng đây là Lâm hiệu úy bên cạnh Mộ Dung tướng quân, không rõ hôm nay có chuyện gấp gì mà nhất định xin nghỉ, tướng quân không cho, hắn liền tự ý rời trại nên bị phạt quân côn.
Binh lính lại nói, Mộ Dung tướng quân rất coi trọng người này.
Viên hành hình hiểu ra, liền chọn cách đánh thứ nhất. Dù vậy, Lâm Việt nào đã từng chịu khổ như thế, đến roi thứ năm đã ngất lịm.
Mọi người thấy không ổn, vội kêu lên: "Phần còn lại cứ ghi sổ trên người hắn."
Viên hành hình cũng không ngờ Lâm Việt không chịu nổi mười roi, sợ lỡ tay đánh chết người của Mộ Dung tướng quân thì rắc rối to, nên thuận nước đẩy thuyền: "Phải phải, cứ mang về trước, sau này đến lĩnh roi tiếp."
Những người cùng doanh trại vội vàng khiêng anh về.
Linh Lang nghe nói Mộ Dung phạt Lâm Việt hai mươi gậy, cảm thấy không ổn, lại nghe nói Lâm Việt đã ngất đi, lập tức đến thăm.
Các binh sĩ thấy Linh Lang bước vào trại, vội hành lễ: "Tham kiến đại nhân."
Linh Lang gật đầu, đi thẳng đến bên giường Lâm Việt.
Lâm Việt nằm sấp trên giường, chiếc quần đầy vết máu loang lổ.
Linh Lang trong lòng không nỡ, khẽ gọi: "Lâm Việt, Lâm Việt?"
Lâm Việt mê man, môi mấp máy.
Linh Lang nói: "Ta đi gọi đại phu đến xem cho ngươi."
Giọng Lâm Việt khàn khàn: "... Đừng."
Linh Lang hỏi: "Ngươi nói gì?"
Lâm Việt đáp: "Đừng cho... Tô Tiểu Triết biết."
Linh Lang đến trướng của Mộ Dung.
Mộ Dung thấy nàng, liền hỏi: "Lâm Việt thế nào rồi?"
Linh Lang đáp: "Đại phu xem qua rồi, không nguy đến tính mạng, chỉ là khí huyết yếu tạm thời."
Mộ Dung nói: "Thân thể hắn sao yếu vậy chứ?"
Linh Lang nói: "Theo ta thấy, hai mươi gậy đó có phần quá đáng. Hôm đó hắn rời doanh, chúng ta cũng đã phái người theo dõi, đều biết hắn đi lên núi để gặp Tô Tiểu Triết."
Mộ Dung trầm ngâm không nói.
Linh Lang quá hiểu từng thay đổi sắc mặt của Mộ Dung, liền nói: "Ngươi nghi ngờ người này?"
Mộ Dung đáp: "Ta cũng không nói rõ được. Chỉ là hành vi lời nói của người này có phần kỳ lạ."
Linh Lang suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Ta sẽ giúp ngươi thử thêm lần nữa."
Mộ Dung ngạc nhiên: "Thử thế nào?"
Linh Lang đáp: "Một người thì không thể mãi che giấu được."
Tô Tiểu Triết đang thu quần áo ngoài sân, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!