Chương 4: (Vô Đề)

Sinh con cho nam thần thì đã là gì. Để nam thần mang họ mình mới là đỉnh cao chân ái. Tân thủ xuyên không – bạn học Tô Tiểu Triết – đã nói như vậy.

Lâm Việt là kiểu minh tinh ba trong một truyền thống: đóng phim, ca hát, nhảy múa đều giỏi. Mà đã nhảy thì làm sao thiếu được cảnh xé áo hay cởi đồ, lộ cơ ngực, cơ bụng, bắp tay — đó giờ là tiêu chuẩn cơ bản của nghề nam minh tinh rồi.

Tô Tiểu Triết trước kia nhìn cơ bụng của Lâm Việt qua màn hình không biết bao nhiêu lần, giờ cuối cùng cũng được thấy hàng thật.

Người Lâm Việt bê bết máu, khắp người là vết thương do tên bắn, mỗi vết một hố sâu.

Tô Tiểu Triết suýt khóc, nhưng lại cố nuốt nước mắt vào.

Theo lời dặn của Tần đại phu, cô bôi thuốc sinh cơ cầm máu lên vải trắng, rồi quấn quanh miệng vết thương của Lâm Việt. Vừa bôi thuốc, lòng cô vừa thấp thỏm.

Cô tận mắt nhìn thấy những mũi tên lấy ra từ người Lâm Việt – toàn là đầu sắt đúc. Thế giới này không có khái niệm gì gọi là tiêm phòng uốn ván cả. Băng bó tạm thế này liệu có ổn không? Liệu có nhiễm trùng không? Liệu vết thương có lành không?

Lâm Việt dù đang hôn mê, nhưng mỗi lần bị chạm vào vết thương, vẫn cau mày đau đớn.

Tô Tiểu Triết vội dừng tay, nhẹ nhàng hỏi:"Đau lắm phải không? Anh cố chịu một chút, sẽ nhanh thôi… rất nhanh là hết đau rồi…"

Chưa dứt lời, khóe miệng Lâm Việt đã trào máu.

Tô Tiểu Triết hoảng hốt lấy vải lau, sao lại ho ra máu? Nhanh nghĩ đi, ho ra máu là vì đâu? Phổi bị thương? Hay dạ dày? Có phải nghĩa là vết thương rất nặng không?

Hồi trước Tô Tiểu Triết cùng mấy người trong hội fan từng đùa:"Thích nhất là xem cảnh Lâm Việt ho ra máu, ho thôi mà cũng đẹp trai quá mức!"

Đẹp cái đầu ấy! Không hề đẹp trai chút nào!

Lâm Việt lại ho mấy tiếng, sau đó không chảy máu nữa.

Mà nói thật, Tô Tiểu Triết có cái mệnh… "mồm quạ đen". Quả nhiên, nửa đêm, Lâm Việt sốt cao.

Điều cô sợ nhất cuối cùng cũng đến: sốt cao là biểu hiện rõ nhất của nhiễm trùng.

Trán anh lấm tấm mồ hôi, gò má đỏ ửng, môi khô đến nứt nẻ. Cả người nóng rực, mê man.

Lúc thì rên lạnh, Tô Tiểu Triết vội lấy chăn bông mượn được từ bà Tào bọc lại. Lúc lại rên nóng, cô lại lập tức giật chăn ra, không ngừng lau mồ hôi trên trán, trên người anh.

Có mấy lần người Lâm Việt co giật mạnh, khiến tim Tô Tiểu Triết thắt lại: Anh mà co giật là tiêu, rối loạn toàn bộ bên trong, với điều kiện y tế thế này thì chỉ có chết.

May mà không co giật.

Dần dần, Lâm Việt không mê sảng nữa, không động đậy, nằm yên nhắm mắt.

Tô Tiểu Triết tranh thủ vắt lại khăn lau, chợt dừng tay, quay đầu nhìn Lâm Việt đang nằm yên như ngủ say.

Sao lại không có chút động tĩnh nào?

Một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua khiến chân tay cô lạnh toát.

Tô Tiểu Triết run rẩy, từ từ đưa tay lên mũi Lâm Việt.

May quá, còn thở.

Cô thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

Lâm Việt nghiêng đầu sang, quay mặt về phía cô. Giữa trán thâm tím, mặt trắng bệch như tuyết.

Tô Tiểu Triết khẽ đưa tay nắm lấy tay anh.

Một giọt nước mắt thật to rơi xuống, cô cúi đầu, áp trán mình lên tay hai người đang nắm chặt, trong lòng cầu nguyện cả ngàn vạn lần: Lâm Việt, đừng chết. Lâm Việt, xin anh đừng chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!