Linh Lang và binh lính người Di Khương đều không muốn lộ vị trí của mình, không ai hô to, không ai mắng chửi, chỉ có âm thanh của lưỡi kiếm chém vào xương vang lên trầm đục, chỉ có tiếng rên rỉ nhẫn nhịn vì đau đớn.
Một cuộc tàn sát lặng lẽ. Máu bẩn lặng lẽ chảy, lưỡi dao tử thần âm thầm thu hoạch sinh mạng.
Trong tay Lâm Việt cầm một mảnh sứ được mài sắc, giấu đi chính là để chờ cơ hội trốn thoát như lúc này.
Nhưng hắn không hiểu vì sao lại chần chừ.
Mảnh sứ rạch qua cổ họng người kia, nhưng lại không đâm sâu thêm chút nào.
Trong bóng tối, có hai hơi thở.
Lâm Việt bỗng có một cảm giác kỳ lạ, khiến trái tim hắn bắt đầu run rẩy.
Hắn không dám nói, sợ nói ra sẽ chứng minh rằng mình đã sai.
Nhưng hắn không kiềm được, run giọng hỏi:"…Tô Tiểu Triết?"
Người trong lòng không lên tiếng.
Trái tim Lâm Việt chìm xuống.
Nhưng người đó lại viết ba chữ lên mu bàn tay hắn:R. A. Y.
Là tên tiếng Anh của Lâm Việt!
Lâm Việt lập tức buông tay:"Tô Tiểu Triết?!"
Đối phương không nói gì.
Lâm Việt sững người:"Sao em không nói gì… cổ họng em sao vậy?!"
Cửa bị đạp mở, cả hai giật mình.
Linh Lang hỏi:"Tô Tiểu Triết! Tìm được người chưa?"
Lâm Việt cảnh giác:"Cô là ai?"
Linh Lang hỏi lại:"Anh là Lâm Việt?"
Lâm Việt:"Là tôi."
Linh Lang rút hỏa tập, châm sáng, dưới ánh lửa yếu ớt, ba người cuối cùng cũng nhìn rõ mặt nhau.
Nhìn thấy Tô Tiểu Triết trong bộ dạng này, trong lòng Lâm Việt vô cùng chấn động:"Tiểu Triết, sao em lại…"
Linh Lang ngắt lời:"Ra ngoài rồi nói."
Lâm Việt hiểu rõ tình hình khẩn cấp, liền gật đầu.
Linh Lang đóng cửa lại, đi tới kéo bàn.
Lâm Việt lập tức tới giúp, hai người cùng lấy bàn chặn cửa.
Linh Lang chạy tới cửa sổ, mở ra, huýt sáo một tiếng.
Hai con ngựa phóng tới, dừng lại dưới cửa sổ.
Tiếng đập cửa vang lên, cánh cửa lập tức trở nên lỏng lẻo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!