Chương 27: (Vô Đề)

Trong trướng của Thái tử.

Đậu Trọng Vọng vo tròn bản tin tình báo vừa nhận được, hung hăng ném xuống đất.

Mưu sĩ Trương Tư Tả nhặt lấy tờ giấy, liếc mắt nhìn:"Quân đội của Tam hoàng tử đã đến sông Loan Giang rồi sao?"

Đậu Trọng Vọng cười lạnh:"Hắn thật không để cho ta còn đường sống, không chịu dừng tay! Thật coi ta sợ hắn chắc?"

Trương Tư Tả im lặng.

Đậu Trọng Vọng quay đầu nhìn:"Ngươi có gì muốn nói?"

Trương Tư Tả nói:"Phía trước thành Liễu Lâm là đất phong của ngoại tộc điện hạ. Nếu chúng ta tăng tốc, trong năm ngày có thể đến nơi…"

Đậu Trọng Vọng giận dữ:"Chạy chạy chạy! Ta còn phải chạy đến bao giờ?!"

Trương Tư Tả đáp:"Đây không phải là chạy trốn, mà là tình thế bắt buộc. Điện hạ nên lấy việc bảo toàn lực lượng làm trọng."

Đậu Trọng Vọng cười lạnh:"Bảo toàn lực lượng? Ta còn có lực lượng gì để mà bảo toàn? Một khi vào thành Liễu Lâm, thì cũng chẳng khác gì bị giam cầm."

"Điện hạ!" Trương Tư Tả vội nói, "Điện hạ là thiên mệnh sở quy, là người được Thánh thượng chỉ định làm Thái tử."

"Thiên mệnh?" Đậu Trọng Vọng xoay người, nhìn vào bản đồ treo trên tường:"Tam hoàng đệ mới là thiên mệnh, người được Chu Tước chân thánh chiếu cố là hắn, không phải ta. Tư Tả, ta biết ngươi vì đại cục mà suy nghĩ, nhưng nếu ta vào thành Liễu Lâm, thì chỉ có hai đường: một là bị vây khốn trong đó, hai là bị bao vây ép hàng."

Trương Tư Tả khuyên nhủ:"Mọi chuyện đều có xoay chuyển, điện hạ chớ nên bi quan. Trong thành Liễu Lâm có đủ binh mã lương thảo, chúng ta có thể lấy đó làm căn cứ, mưu đồ về sau…"

Đậu Trọng Vọng giơ tay ngăn hắn lại:"Không cần nói nữa, ngươi lui xuống đi."

Trương Tư Tả đành nói:"Tuân mệnh."

Đậu Trọng Vọng hỏi:"Lâm tiên sinh đâu?"

Trương Tư Tả nói:"Đang chờ ở ngoài trướng."

Đậu Trọng Vọng nói:"Cho hắn vào."

Trương Tư Tả lui ra, lát sau, Lâm Việt bước vào:"Tham kiến điện hạ."

Đậu Trọng Vọng hỏi:"Lâm tiên sinh có hiểu tiếng người Khương không?"

Lâm Việt khựng lại một chút:"Đại khái hiểu được ít nhiều."

Đậu Trọng Vọng cười:"Vậy thì tốt, vài ngày nữa, có thể phải phiền tiên sinh rồi."

Đêm đến, Lâm Việt trở về trướng của mình, lại thấy Tô Tiểu Triết đang ngồi trước chiếc bàn thấp, ngẩn người.

Lâm Việt hỏi:"Gặp Tiểu Vũ rồi à?"

Tô Tiểu Triết thở dài.

Lâm Việt ngồi xuống bên cạnh:"Sao thế, cãi nhau à?"

Tô Tiểu Triết thở dài lần nữa:"Em thật sự không hiểu mấy đứa nhóc tuổi dậy thì trong đầu nghĩ cái gì."

Lâm Việt bật cười:"Ăn cơm chưa?"

Tô Tiểu Triết lắc đầu:"Không thấy đói. Anh ăn đi."

Lâm Việt nói:"Anh ăn rồi, lúc ở chỗ Thái tử."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!