Chương 26: (Vô Đề)

Lúc đó, Lâm Việt cùng đoàn thương nhân Nam Man đến trấn Loan Thủy để tìm Tô Tiểu Triết. Nhưng trên đường lại đụng phải quân đội của Thái tử. Quân lính hiểu lầm đoàn thương nhân là tàn dư bộ tộc Di Khương, suýt chút nữa thì đánh nhau. Lâm Việt đã đứng ra hòa giải, Thái tử biết có một người Đại Chu biết nói tiếng Nam Man, nghĩ sau này có thể dùng được, bèn ép giữ Lâm Việt lại làm mưu sĩ.

Sau đó Lâm Việt đến hiệu cầm đồ, thấy bia mộ mà Tô Tiểu Triết dựng cho Thúc Duệ và mấy người, lúc ấy mới yên lòng, biết Tô Tiểu Triết chí ít còn sống.

Tô Tiểu Triết kể đơn giản lại những chuyện xảy ra sau khi hai người tách nhau ra, Lâm Việt nghe đến đoạn mấy tên lính kia có ý đồ bất chính thì nhíu mày:"Chúng có làm gì em không…"Tô Tiểu Triết vội xua tay: "Không có không có, anh yên tâm đi."

Lâm Việt nhìn cô, vô cùng nghiêm túc nói:"Từ hôm nay trở đi, em phải luôn đi theo anh, nhớ kỹ đấy."

Tô Tiểu Triết đáp:"Giờ đừng nói chuyện đó, em có chuyện quan trọng muốn hỏi anh."

Lâm Việt ngạc nhiên nhìn cô.

Tô Tiểu Triết nghiêm túc hỏi:"Anh định làm gì trong tương lai?"

Lâm Việt đáp:"Tương lai à?"

Tô Tiểu Triết nói:"Nam chính xuyên không, mười người thì bốn người làm hoàng đế, ba người thành đại phú hào, hai người tu tiên."

Lâm Việt nhẩm tính:"Vẫn thiếu một người?"

Tô Tiểu Triết đáp:"Người đó thuộc thể loại đam mỹ. Là làm gay."

Lâm Việt im lặng.

Tô Tiểu Triết nói tiếp:"Ban đầu em nghĩ chúng ta có thể quay về, nhưng giờ xem ra khó rồi."

Lâm Việt định nói, Tô Tiểu Triết giơ tay ngăn lại:"Em biết anh muốn nói là chúng ta nhất định sẽ về được, em cũng nghĩ thế, nhưng cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Huống chi bây giờ anh đã có liên hệ với Thái tử, theo định luật xuyên không, bánh răng số phận đã bắt đầu chuyển động, em không thể không lo…"

Lâm Việt hỏi:"Lo gì?"

Tô Tiểu Triết nhìn anh, bất đắc dĩ nói:"Chúng ta càng lúc càng bị cuốn vào thế giới này, nhất định phải tính đường lâu dài."

Lâm Việt trầm ngâm. Tô Tiểu Triết chờ anh trả lời.

Nếu anh vào triều làm tể tướng, em sẽ vì anh mà hiến kế mưu lược. Nếu anh ra trận chinh chiến, em sẽ cùng anh xông pha giết giặc. Nếu anh muốn đoạt thiên hạ, em sẽ làm bậc thềm để anh đăng cơ. Nhìn anh xưng vương, nhìn anh vinh quang.

Lâm Việt hỏi:"Em nghĩ thế nào?"

Tô Tiểu Triết đáp:"Anh quyết đi."

Lâm Việt nói:"Sao em lại tin anh như thế?"

Tô Tiểu Triết đáp:"Anh là nam chính, đi theo nam chính chắc chắn không sao."

Lâm Việt khẽ nói:"Nhưng anh thấy, quãng thời gian bên nhau vừa qua, anh chưa bảo vệ tốt cho em."

Tô Tiểu Triết nói:"Sao anh không nghĩ, hôm nay anh đã cứu em đấy?"

Lâm Việt bật cười:"Hôm nay muộn rồi, em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, mai chúng ta bàn tiếp."

Trên đường hành quân, trong trướng không có chăn nệm gì ra hồn, chỉ trải một lớp rơm, bên trên là một tấm đệm mỏng. Nhưng như vậy, Tô Tiểu Triết lại thấy nhẹ lòng hơn. Cô xoay người, rơm sột soạt phát ra tiếng.

Lâm Việt hỏi:"Chưa ngủ à?"

Tô Tiểu Triết lẩm bẩm:"Em hình như quên cái gì rồi."

Lâm Việt nói:"Ngủ đi, mai nhớ lại sau."

Tô Tiểu Triết "ừ" một tiếng, nhắm mắt lại. Nhưng trong lòng vẫn vương vấn một chuyện. Là chuyện gì nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!