Chương 23: (Vô Đề)

Tô Tiểu Triết treo quần áo vừa giặt lên dây, thấy trên cành có một chùm hải đường đang nở rộ, cô vươn tay hái xuống, tìm một cái lọ cắm vào rồi đặt lên quầy thuốc, sau đó mới đi vào phòng khách.

Tiểu Vũ vẫn ngồi tựa vào đầu giường, sắc mặt ủ rũ như kẻ đã chết.

Tô Tiểu Triết mở cửa sổ ra, ánh sáng chan hòa tràn vào phòng:"Hôm nay trời đẹp, chị dìu em ra ngoài đi dạo một chút nhé?"

Tiểu Vũ quay đầu đi, né tránh ánh nắng:"Không đi."

Tô Tiểu Triết nói:"Bên ngoài phố xá náo nhiệt lắm…"

Tiểu Vũ đập mạnh lên giường, giận dữ hét lên:"Tôi đã nói là không đi thì là không đi!"

Tô Tiểu Triết thở dài, không nói gì thêm, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Mùa đông đi qua, mùa xuân tới, khắp đất trời tràn ngập hơi ấm. Ngay cả bệnh nhân đến khám cũng ít hơn, Thôi đại phu Đạm Nhân và tiểu nhị trong tiệm nhân lúc trời đẹp liền đem những vị thuốc cần hong khô ra phơi nắng.

Tô Tiểu Triết cũng đến giúp.

Thôi Đạm Nhân nhìn thấy Tô Tiểu Triết, ánh mắt không thể rời khỏi cô.

Tiểu nhị ho một tiếng, nói:"Thôi đại phu, tôi ra trước xem có ai đến bốc thuốc không."

Thôi Đạm Nhân hoàn hồn, nói:"À, được, được, cậu đi đi."

Tiểu nhị cười thầm, quay người bước đi.

Thôi Đạm Nhân hắng giọng, bắt chuyện:"Tiểu Triết, mấy bông hoa đó là cô cắm à?"

"Bông hoa?" Tô Tiểu Triết chợt nhớ ra, cười nói:"Tôi thấy hôm nay hải đường nở đẹp quá."

Thôi Đạm Nhân lấy hết can đảm:"Mỗi năm vào mùa xuân, thành Bạch Giang chúng ta đều tổ chức lễ hội Hoa Thần. Hay là… hay là chúng ta cùng đi?"

Tô Tiểu Triết tỏ vẻ rất hứng thú:"Lễ hội Hoa Thần?" Nhưng rồi cô lại khẽ cười và lắc đầu:"Thôi, tôi không đi đâu."

Thôi Đạm Nhân ngẩn người, rồi hiểu ra:"Cô muốn ở nhà chăm sóc em trai?"

Tô Tiểu Triết gật đầu.

Thôi Đạm Nhân có phần thất vọng, nhưng vẫn không muốn từ bỏ:"Tôi sẽ để người khác chăm sóc em cô. Cô vất vả quá rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút."

Tô Tiểu Triết hỏi:"Thôi đại phu, thương thế của em tôi thật sự không chữa khỏi được sao?"

Thôi Đạm Nhân thở dài:"Chấn thương đến xương, không thể khỏi hoàn toàn. Nhưng nếu nó chịu xuống đất đi lại, luyện tập chăm chỉ, tuy không thể hồi phục như xưa, nhưng cũng có thể cải thiện được phần nào."

Tô Tiểu Triết nghe xong, trong lòng đã có chủ ý:"Thôi đại phu, xin ông giúp tôi một việc."

Thôi Đạm Nhân ngạc nhiên:"Việc gì?"

Đến giờ ăn tối, Tiểu Vũ chờ mãi mới nghe thấy tiếng cửa mở két một tiếng, cậu vừa định nói "Sao chị đến muộn vậy?!"

Thì lại thấy người mang cơm là tiểu nhị của tiệm thuốc.

Tiểu nhị đặt khay cơm xuống trước giường:"Ăn đi."

Tiểu Vũ nghi ngờ:"Chị tôi đâu?"

Tiểu nhị đáp:"Chị cậu với Thôi đại phu bận ở phía trước, bảo tôi mang cơm vào cho cậu trước."

Tiểu Vũ trong lòng đầy nghi vấn — trước giờ bất kể chị bận thế nào, cũng đều tự mình chăm sóc việc ăn uống cho cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!